Edit: Bonie
Beta: Alice
Lúc Tiểu Hồng Mạo vào bệnh viện lần nữa thì anh Sói đang ăn sáng, các món ăn đều đầy đủ màu sắc lẫn hương vị, chỉ tiếc rằng anh Sói không hề ăn dù chỉ một miếng, chỉ cầm tách cà phê ngồi đọc báo cáo.
“Tổng giám đốc như anh đều thích uống cà phê vào bữa sáng hả?” Tiểu Hồng Mạo không kìm được hỏi.
Dựa vào kinh nghiệm của cô, bất kể là trong truyện ngôn tình hay TV, chỉ cần là tổng giám đốc thì đa số đều uống cà phê. Sáng uống cà phê, trà chiều uống cà phê, bàn chuyện làm ăn uống cà phê, họp cũng uống cà phê. Bảo sao giám đốc nào cũng bị đau dạ dày, do uống nhiều quá mà.
Lúc này anh Sói mới phát hiện ra Tiểu Hồng Mạo, lông mày lập tức nheo lại: “Cả đêm không thấy, cô suốt đêm cầu nguyện à?”
Hôm nay Tiểu Hồng Mạo mặc áo dài quần dài, choàng thêm một cái khăn lụa, cứ như một tín đồ thích ăn diện vậy.
“Cái gì mà cầu nguyện, tôi là người theo chủ nghĩa vô thần nhé…” Tiểu Hồng Mạo vừa định nói mình theo chủ nghĩa vô thần thì lập tức nghĩ lại, không đúng. Ông chủ của mình bây giờ là người âm phủ, mấy anh em trong đơn vị cũng là người ở thiên đường và địa phủ, nếu nói theo chủ nghĩa vô thần thì có hơi vả mặt chút, “Khụ… Tôi làm vậy để tránh nắng.”
Tránh nắng? Anh Sói lập tức nghĩ tới bức ảnh của người bạn trong trang cá nhân của Tiểu Hồng Mạo, lại thêm hôm nay cô che kín mặt, anh không kiềm được nhíu mày hỏi: “Mặt cô bị sao vậy?”
“Còn có thể sao chứ? Chẳng phải do anh hôm qua cứ nhất định phải đi câu cá à, thiếu chút nữa là mặt tôi thành ma luôn rồi.” Tiểu Hồng Mạo đã quên rằng chính cô mới là người đòi ra biển câu cá.
Chẳng lẽ mặt cũng bị cháy nắng giống như tay?
“Vậy cô cứ ở nhà tĩnh dưỡng đi, sáng sớm chạy tới làm gì?” Anh Sói có chút không vui nói.
“Đương nhiên là tới tiếp tục trị liệu.”
“Tôi cho cô nghỉ bệnh đó, sau này rồi bù lại cũng được.” Anh Sói ghét bỏ nói, “Bộ dáng bây giờ của cô ảnh hưởng tới tâm trạng chữa bệnh của tôi.”
Cái đầu nhà anh ấy! Việc ảnh hưởng tâm trạng của anh tôi cũng chưa nói gì đâu. Còn nữa, anh cho tôi nghỉ chứ công ty không cho tôi nghỉ, tự nhiên mất một tuần trị liệu còn mệt hơn.
“Anh coi như tôi là công chúa Dubai đi, dù sao che cũng không khác lắm.” Tiểu Hồng Mạo nhớ công chúa Dubai cũng võ trang hạng nặng như mình, chỉ trao đổi với người khác bằng ánh mắt.
Tiểu Hồng Mạo vừa nói vừa chớp đôi mắt to nhìn Sói ca.
Anh Sói mất tự nhiên tránh đi: “Cô dát vàng lên mặt mình đấy à.”
“Bây giờ không dát được rồi, mặt toàn là thuốc mỡ.” Tiểu Hồng Mạo tự giễu.
“…” Cô gái này khiến anh áy náy ư? Đây là tính gộp lại cảm giác áy náy của anh với cô rồi sau đó chơi bài tình khổ không cho anh tự sát à?
Anh Sói buồn bực, còn Tiểu Hồng Mạo theo thói quen kéo bảng viết chữ ở góc ra, chờ anh Sói nhìn qua rồi lập tức hỏi: “Hôm nay anh định làm gì?”
Anh Sói nhìn thoáng qua bảng viết chữ, một hàng chữ nhanh chóng đập vào mắt.
Ngày đầu tiên, đi câu cá với Tiểu Hồng Mạo.
Quả nhiên cô gái này đang chơi bài tình khổ, cho rằng anh sẽ mắc mưu sao? Nếu muốn trị liệu thì xem tiếp theo thế nào.
“Tôi muốn…” Sói ta nhìn thoáng qua khung cửa sổ, ngoài trời nắng rực rỡ, hoa thơm chim hót, thời tiết thật đẹp, “Tôi muốn tới núi Mạch Nhĩ ngắm bình minh và hoàng hôn.”
“Núi Mạch Nhĩ?” Tiểu Hồng Mạo khó tin nói, “Anh muốn đi leo núi?”
Núi Mạch Nhĩ, cảnh quan ở phía đông Tinh Thành, không cao lắm so với mặt nước biển, tầm 1289m, nhưng độ cao của cáp treo chỉ tới 800m, muốn lên tiếp thì phải tự mình trèo lên, mà chỗ ngắm bình minh đẹp nhất chính là đỉnh núi.
“Đúng vậy.” Anh Sói tràn đầy hứng thú, “Không phải nói sức khỏe có được nhờ vận động sao? Hơn nữa, mọi người thường so sánh bình minh với một sinh mạng mới, lấy hoàng hôn so với tuổi già. Bình minh và hoàng hôn tượng trưng cho sự tuần hoàn của sinh mệnh, có lẽ tôi đi ngắm sẽ ngộ ra một ít chân lý của sinh mệnh?”
Nói nghe hay lắm, nhưng anh không nghĩ đến người bị cháy nắng là tôi à? Tôi lên phơi xuống đến mức sắp phai tàn héo úa luôn rồi, đến lúc đó may mắn tôi không chết, thì một ngàn năm tiền lương của tôi cũng dùng đi phẩu thuật thẩm mỹ hết rồi.
“Cô thấy sao? Bác sĩ Tiêu?” Anh Sói cố ý hỏi, trong mắt lóe lên mưu mô rõ rệt, để anh coi cô nàng này cầu xin thế nào.
“Đi, đi thì đi.” Tiểu Hồng Mạo cắn răng một cái, dậm chân, xoay người viết lên bảng: Đi leo núi Mạch Nhĩ với Tiểu Hồng Mạo, ngắm hoàng hôn, bình minh và sao trời.
Lúc này đến phiên anh Sói trở tay không kịp, đi thật luôn à. Rốt cuộc là ba mẹ mình cho cô bao nhiêu tiền mới khiến cô liều mạng như vậy.
“Đi thôi.” Tiểu Hồng Mạo hung hăng nói.
“Cô không sợ bị cháy nắng à?”
“Không sao, tôi có mang theo thuốc mỡ, lát nữa tùy tình huống mà bôi, không phải có thể cầm máu sao? Chỉ cần máu không chảy quá nhiều thì tôi vẫn có thể khỏe như trâu.” Tiểu Hồng Mạo đau xót nói, đến cô cũng cảm động muốn rớt nước mắt rồi.
“…” Cô nói nghe mà khí thế ghê nhưng có thể ngưng khóc được không?
“Tiếc là bác sĩ nói tôi sắp tới không thể vận động mạnh.” Anh Sói hơi đáng tiếc nói.
Không thể vận động mạnh? Vậy…
“Vậy chúng ta đổi chuyện khác đi, bình minh với hoàng hôn cứ để đó, chờ ngày nào đó anh có thể vận động mạnh thì chúng ta lại đi cũng không muộn.” Tiểu Hồng Mạo lập tức thuận thế leo lên.
“Chỉ là ngoại trừ chuyện này, tôi cũng không muốn làm gì.” Anh Sói nói.
“Không có? Cái này không sao, còn có tôi này?” Tiểu Hồng Mạo kích động đến mức thiếu chút nữa bại lộ tâm tư nhỏ của mình, cô vội vàng thu lại tâm tình ra vẻ bình tĩnh nói, “Tôi nói là không sao, căn cứ vào phương án chữa bệnh, nếu anh không có ý tưởng đặc biệt gì thì có thể dựa theo yêu cầu của tôi mà làm.”
“Vậy cô thấy hôm nay chúng ta nên làm gì?” Anh Sói làm bộ bản thân không nghe ra tâm trạng kích động khó kiềm nén của Khăn đỏ.
“Tôi thấy…” Tiểu Hồng Mạo ra vẻ thâm trầm nói, “Cái gọi là sống, thật ra chính là từng việc nhỏ trong sinh hoạt như ăn, mặc, ở, đi lại là một phần quan trọng trong sinh mệnh của chúng ta. Mà phần lớn cảm giác hạnh phúc của chúng ta cũng đến từ điểm này, nói cách khác, người chỉ cần hạnh phúc thì sẽ muốn sống, bởi vì sống mới có thể chú ý ăn, mặc, ở, đi lại. Cho nên hôm nay, chúng ta bắt đầu từ việc ăn trước.”
Anh Sói không tỏ vẻ phản đối.
Tiểu Hồng Mạo xoay người, xóa đi dòng chữ leo núi, thay thành: Đi ăn hết những món ngon cùng Tiểu Hồng Mạo ở Tinh Thành.
Chẳng phải chỉ muốn đi ăn vặt thôi sao, Anh Sói hừ lạnh một tiếng.
“Anh Sói, anh không muốn đi à?” Khăn đỏ chột dạ hỏi.
Chẳng lẽ anh Sói nhìn
ra tâm tư của mình rồi?
Tuy rằng cô không khác với đồ tham ăn lắm nhưng lời vừa rồi cô nói cũng có lý mà. Chắc không sao đâu, chỉ cần nghĩ đến việc đến vẫn chưa được ăn món ngon thì còn khổ hơn cả chết.
“Tôi không có ý kiến gì.”
“Vậy thì sao thế?” Tiểu Hồng Mạo cẩn thận hỏi.
“Tôi chỉ cảm thấy kỳ lạ vì sao mỗi câu mở đầu đều là với Tiểu Hồng Mạo…” Anh Sói hỏi, “Ra biển câu cá với Tiểu Hồng Mạo, đi leo núi với Tiểu Hồng Mạo, đi ăn món ngon với Tiểu Hồng Mạo? Thậm chí…” Lang huynh nhìn xuống dòng cuối cùng, nhịn không nói nữa.
“À cái này, thật ra đây cũng là nhật ký chữa bệnh của tôi, chờ tới khi việc chữa bệnh kết thúc, tôi muốn chụp ít ảnh lưu lại nên mới viết thế. Hơn nữa mỗi việc ở đây quả thật cũng là tôi và anh cùng làm mà.” Tiểu Hồng Mạo nỗ lực tìm cớ.
“Tùy cô.” Cũng may anh Sói cũng không thật sự quan tâm việc này nên không tiếp tục truy hỏi.
Tiểu Hồng Mạo thấy anh Sói không hỏi nữa mới thở phào nhẹ nhõm. Thật ra mỗi khi viết lên bảng, cô thêm dòng “Với Tiểu Hồng Mạo…” không phải vì những lý do cô vừa nói, càng không phải cô viết bừa lên. Mà bởi vì những nội dung trong nhật kí không chỉ là 25 ngày còn lại của anh Sói, mà còn là 25 ngày còn lại của cô, nhật kí tử vong của anh, cũng là của cô.
Sau khi được đồng ý, Tiểu Hồng Mạo lập tức hành động, cô nhanh chóng download những món ngon nhất ở Tinh Thành, chừng đó cũng đủ để bọn họ ăn từ sáng sớm đến chiều tối, thêm một chút đồ ăn khuya nữa là đủ.
Mục tiêu đầu tiên cuả hai người là khách sạn Diệu Đình, cháo hải sản bào ngư.
“Không phải cô mới ăn sáng sao?” Anh Sói khó hiểu hỏi.
“Anh không ăn à?” Tiểu Hồng Mạo cười nói, “Mấy ông sếp lớn như anh cả ngày đều uống cà phê nên chắc chắn dạ dày không tốt, bữa sáng càng không thể không ăn, cháo bổ dạ dày, hơn nữa cháo hải sản ở đây là món ngon có tiếng ở Tinh Thành đó.” Một bát hơn 1000 tệ, không đi theo anh ăn ké thì sao cô có thể mua nổi.
Khăn đỏ nói rồi ân cần cầm một cái thìa đưa tới tận tay anh Sói.
Anh Sói cầm chiếc thìa tinh xảo trong tay, nhìn khuôn mặt đầy thuốc mỡ trông khá buồn cười của cô gái đối diện, cảm giác thèm ăn bị cháo hải sản gợi lên.
Anh hờ hững thu mắt lại, cúi đầu ăn một miếng cháo, gạo rất mềm, cháo đặc sệt, nhưng cũng chỉ là một bát cháo mà thôi.
“Ngon không?” Tiểu Hồng Mạo lập tức hỏi.
“Chỉ là cháo thôi mà.” Đúng vậy, chỉ là một bát cháo, cháo bào ngư ở trong miệng anh có lẽ còn kém hơn một bát cháo trắng.
“Nhất định là trước kia anh thường xuyên ăn nên mới cảm thấy thế đó, hay là… cho tôi bào ngư trong bát anh đi.” Tiểu Hồng Mạo nói rồi định cầm thìa múc bào ngư của anh.
“Keng!”
Tiếng va chạm đinh tai vang lên, anh Sói lấy thìa của mình ngăn lại cái tay táy máy của Tiểu Hồng Mạo, còn ghét bỏ nói: “Bẩn bỏ xừ.”
“Không sao, tôi không ngại.” Tiểu Hồng Mạo nhân lúc anh không để ý xúc bào ngư bỏ vào miệng.
“…” Anh Sói.
“Không ăn thì… Lãng phí lắm.” Vừa rồi cô thấy anh chỉ ăn cháo không, không hề đụng tới bào ngư nên cô mới cướp được, “Hơn nữa cháo này ít quá, húp hai hớp là hết, ăn không đủ no.”
“Ông chủ.” Anh Sói đột nhiên buông thìa.
“Quý ngài có việc gì gọi tôi ạ?” Chủ tiệm lập tức hỏi.
“Cho tôi mười phần cháo bào ngư.”
“Mười phần? Nếu hai người thấy ăn không no thì nên gọi thêm một phần nữa là được rồi.” Tuy một phần cháo nhà họ ít thật nhưng không đến mức ăn mười bát mới no đâu.
“Gọi nhiều thế làm gì, lát nữa chúng ta còn phải ăn cái khác, đây chỉ mới bắt đầu thôi.” Tiểu Hồng Mạo ngăn cản.
“Mang lên để ở bàn bên cạnh.” Anh Sói tiếp tục nói.
“Để bên cạnh làm gì?” Tiểu Hồng Mạo khó hiểu nói.
“Ăn bằng mắt.”
Chủ tiệm nhanh chóng cho người đem mười phần cháo bào ngư tới đặt ở chiếc bàn bên cạnh, Tiểu Hồng Mạo mấy lần định thò tay lấy thì Lang huynh không mặn không nhạt hỏi một câu: “Bây giờ ăn no thì mấy cái sau không định ăn à?”
Tay cô run lên, vội vàng dừng động tác. Sao có thể không ăn chứ, 100 cửa hàng khác nhau, hôm nay cô tính ăn trước 50 quán đã, quan trọng nhất là phải ăn thật no, còn mấy tiệm khác tính sau.
Anh Sói thấy vẻ rối rắm muốn ăn nhưng không dám của Tiểu Hồng Mạo, bỗng nhiên cảm thấy bát cháo trong tay ngon hơn vừa nãy nhiều.
“Mọi người đều nói người giàu có ăn một bát đổ một bát, thế mà anh lại có thể ăn một bát nhìn mười bát à?” Kẻ có tiền đúng là độc ác mà.
“Đó là do bọn họ không có đủ tiền.” Cô cho rằng tôi không biết cô đang kháy đểu à?
“Dù sao anh cũng không ăn, tôi có thể gói lại đem về được không?” Tiểu Hồng Mạo cố thay đổi tình thế lần cuối.
“Không được.” Anh Sói nhìn hai bảo vệ, “Mang đi.”
“Vâng.”
“Anh… Thôi, dù sao cũng không phải tiền của tôi, hừ…” Tiểu Hồng Mạo không đành lòng nhìn số phận của cháo bào ngư, thở phì phò chạy thẳng ra khỏi nhà hàng.
Anh Sói hớn hở đi theo sau.
Hai người đi rồi, hai đồng chí bảo vệ liếc mắt nhìn nhau một cái hỏi: “Xử lý sao?”
“Ăn đi.”
Cuối cùng hai người chia nhau mỗi người năm bát ăn hết. Họ vuốt bụng cảm thán, người có tiền ăn cái gì cũng ít, năm bát mới lửng dạ.
HẾT CHƯƠNG 22