Tiểu Hồng Mạo Tấn Công

Hợp đồng mười năm


trước sau

Editor: Bé Lá

Beta: Nhan Tịch

Sáng sớm hôm sau, anh Sói thức dậy theo nhịp sinh học thường ngày. Anh mở to mắt, lọt vào mắt không phải căn phòng tối đen bị che kín bởi tấm rèm, cũng không phải bộ lông của con mèo ngu ngốc, mà là gương mặt ngọt ngào say ngủ của Tiểu Hồng Mạo.

Đáy mắt Tiểu Hồng Mạo có màu xanh nhạt, hẳn là do tối qua ngủ không ngon khiến anh Sói có chút đau lòng, nhưng càng nhiều hơn chính là sự vui mừng cùng loại thỏa mãn chưa bao giờ có.

Ôm cô gái mềm mại trong ngực chặt hơn, anh Sói nhắm mắt lại, biết chính mình không thể ngủ thêm nữa nhưng anh thích cảm giác được ôm Tiểu Hồng Mạo nằm trên giường, cảm giác được mỗi lần người trong lòng thở ra giống như có lông chim chạm vào lồng ngực.

“Hừ…” Tiểu Hồng Mạo khẽ hừ một tiếng, lông mi dài khẽ động, đôi mắt còn mơ ngủ chậm rãi mở ra.

Cơ thể đau nhức khiến Tiểu Hồng Mạo lập tức tỉnh ngủ hẳn, sau đó đã nhận ra được có chuyện gì xảy ra, gương mặt vừa nhăn lại do sự đau đớn trên người bỗng đỏ ửng.

Trách không được ngày đó rõ ràng là Bạch Tuyết đè Tần Vọng Chi mà cuối cùng Bạch Tuyết lại như vậy, Tiểu Hồng Mạo dường như hiểu được, loại chuyện này tuy thoải mái, nhưng lại rất tiêu hao thể lực.

“Ừm?” Cảm nhận được nơi nào đó trên người thay đổi, Tiểu Hồng Mạo đột nhiên ngẩng đầu lên, đối diện với cô chính là con ngươi sâu thẳm của anh Sói.

“Tỉnh rồi à?” Anh Sói hỏi.

“Ừ.” Tiểu Hồng Mạo ngốc nghếch gật đầu.

“Vậy làm thêm lần nữa đi.” Anh Sói cũng thật biết hưởng thụ.

“!” Mặt Tiểu Hồng Mạo trắng bệch, liên tục lắc đầu.

Không thấy cô khước từ, tương đương với việc ngầm thừa nhận, anh Sói hưng phấn tận hưởng bữa sáng mỹ vị của mình.

“Hừ… ưm…” Tiểu Hồng Mạo không kiềm chế được khẽ nỉ non hai tiếng, hai tay nắm chặt lấy ga giường, trong mắt lộ ra vài phần thấy chết không sờn.

Chết thì chết đi, dù sao cô cũng tình nguyện!

Lúc anh Sói ra khỏi phòng ngủ đã hơn mười giờ sáng, tuy rằng anh đã sớm có ý định từ nay quân vương không còn lâm triều sớm, nhưng vì để có được những buổi sáng như vậy về sau, anh còn rất nhiều việc phải làm.

“Thưa ngài.” Nghe được trong phòng có tiếng động, Hùng Nhị lúc này mới dám đi từ ngoài cửa vào.

“Hôm nay cậu không cần theo tôi đến công ty, chờ Tiểu Hồng Mạo tỉnh thì đưa cô ấy về.”

“Vâng.”

Anh Sói không phải không nghĩ tới việc để Tiểu Hồng Mạo ở lại đây, nhưng bây giờ cô đang ở Lâm Chung Quan Hoài Viện, nơi đó chắc chắn có điều kiện chữa bệnh, cũng có bạn bè của cô. So với việc sống ở đây, hiển nhiên là Tiểu Hồng Mạo tiếp tục ở Bỉ Ngạn Hoa thì tốt hơn.

Cũng may hai nơi cách nhau không quá xa, Tiểu Hồng Mạo muốn ở đâu thì ở đó, dù sao nếu anh nhớ cô thì qua tìm là được.

Anh Sói không ăn bữa sáng, đổi một bộ quần áo rồi đến công ty. Anh Sói bỗng dành hơn nửa tài chính của công ty để thành lập một trung tâm y tế và nghiên cứu về bệnh nan y. Bệnh nan y không phải vấn đề một sớm một chiều, sau đấy còn cần một lượng lớn tài chính đổ vào, anh phải giải thích với các cổ đông và kiếm thêm càng nhiều tiền để lấp đầy kinh phí của viện nghiên cứu.

Cũng may ở mặt này, anh Sói vẫn luôn tài tình.

Sau khi Tiểu Hồng Mạo tỉnh dậy biết anh Sói bận rộn nhiều việc, có thể không có thời gian ăn cơm với cô, nên Tiểu Hồng Mạo nhắn Wechat cho anh, rồi trở về Bỉ Ngạn Hoa.

Lúc Tiểu Hồng Mạo trở về, tình cờ gặp Tiểu Minh đang ở cửa nhận hàng chuyển phát nhanh, Tiểu Hồng Mạo thấy vậy liền đi qua cầm hộ một món.

“Cảm ơn nhé.” Tiểu Minh xách mấy cái đồ còn lại lên.

“Cậu mua cái gì vậy?” Bỉ Ngạn Hoa gần như cái gì cũng có, sau khi Tiểu Hồng Mạo đến đây rất ít khi lên mạng mua đồ, đương nhiên không có tiền cũng là một trong những nguyên nhân đó.

“Một vài món quà nhỏ thôi.” Tiểu Minh vừa cười vừa giới thiệu, “Cái cô đang cầm chính là Mecha phiên bản giới hạn của Gundam. Tôi đang cầm mô hình đầy đủ của Transformers với mô hình tàu vũ trụ trong bộ phim điện ảnh M.”

“Bảo sao lại nhiều như vậy.” Tiểu Hồng Mạo từng xem qua bộ phim này, đều là những mô hình lắp ráp cao tầm 33cm, “Nhưng mà…Bình thường tôi đâu có thấy cậu chơi mô hình đâu, sao bây giờ lại đột nhiên mua nhiều vậy?”

“Không phải mua cho tôi, mà là để tặng.”

“Tặng?” Tiểu Hồng Mạo sửng sốt, phải rồi, vừa rồi Tiểu Minh có nói là món quà, “Tặng cho ai vậy?”

Đến Bỉ Ngạn Hoa chưa lâu, nhưng Tiểu Hồng Mạo với vài người bạn chung phòng bệnh có quan hệ không tồi, tình hình của bọn họ Tiểu Hồng Mạo cũng biết tương đối rõ. Cô nhớ Bạch Tuyết từng nói Tiểu Minh là cô nhi, cho nên bên người cũng không có bạn bè.

“Bạn cùng phòng đại học thôi.” Trong lúc nói chuyện, cả hai đã đến trước cửa phòng Tiểu Minh, “Cứ ném thẳng lên giường tôi là được.”

“Đúng vậy, cậu sắp khai giảng rồi.” Hôm nay là ngày 28 tháng 8, chỉ còn ba ngày nữa Tiểu Minh sẽ vào đại học.

“Nửa tháng trước, tôi đã bí mật đột nhập vào mạng nội bộ của trường, tìm xem bạn cùng phòng của tôi là ai.” Tiểu Minh vui vẻ nói, “Sau đó tôi đã tìm hiểu được một chút về sở thích của bọn họ, tất cả những thứ này đều dựa theo sở thích của họ, chắc chắn bọn họ sẽ thích.”

“Cậu còn chưa đi học đâu, đã có quà tặng rồi, xem ra cậu rất thích bọn họ.” Tiểu Hồng Mạo cũng bị sự vui vẻ của Tiểu Minh cuốn lấy.

“Không phải nói tình cảm ký túc xá đại học là tốt nhất sao? Ở với nhau bốn năm trời, cùng lên lớp, cùng chơi game, cùng nhau theo đuổi cô gái mình thích…”

“Đợi đến khi tốt nghiệp, còn có thể cùng nhau gây dựng sự nghiệp.” Rất nhiều sinh viên gây dựng sự nghiệp lúc còn đang đi học, nhưng tỉ lệ thành công không cao lắm. Tiểu Minh muốn đi khởi nghiệp, khả năng thành công khá cao, bởi vì bây giờ trong giới IT cậu cũng đã có chút danh tiếng.

“Đến lúc đó nói sau.” Tiểu Minh cười cười, không tiếp tục đề tài lập nghiệp nữa.

Phòng của Tiểu Hồng Mạo nằm ngay cạnh phòng Tiểu Minh, sau khi cô về phòng thay đồ thì quay lại giúp Tiểu Minh đóng gói quà. Trong lúc đó, Tiểu Hồng Mạo trêu chọc Tiểu Minh có tâm giống như một cô gái, tặng quà người khác còn về đóng gói, nam sinh như vậy rất ít khi gặp.

“Lần đầu gặp vẫn nên trịnh trọng một chút.” Tiểu Minh trả lời.

“Ai không biết còn tưởng cậu đang tặng quà cho bạn gái đấy.” Tiểu Hồng Mạo chế nhạo.

“Anh em như tay chân, phụ nữ như quần áo, đương nhiên phải…”

“Sao?” Lời nói không dễ nghe lắm, Tiểu Hồng Mạo hung dữ trừng mắt nhìn cậu.

“Tặng bạn gái nào có thể đơn giản như vậy, nhất định phải hoa tươi rượu ngon, bóng bay rồi là pháo hoa, thế mới chân thành chứ.” Tiểu Minh nhanh nhẹn sửa lời.

“May cho cậu nhanh trí. Hình như hơi muộn rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi.” Tiểu Hồng Mạo thắt cái nơ bướm cuối cùng thật chặt rồi đề nghị.

Tiểu Minh nhìn thời gian, quả thật quá giờ cơm rồi, vì vậy cả hai ra cửa đi thẳng tới nhà ăn, lúc đến còn gặp Tào Nặc với Bạch Tuyết.

“Hôm nay trùng hợp ghê, tất cả mọi người đều ở đây.” Tào Nặc bưng đĩa cơm cảm thán.

“Còn thiếu anh Vu Cách nữa.” Tiểu Minh cười nói.

“Anh ta chắc đang trốn em gái Lam rồi.” Bạch Tuyết nhịn không được cười nói.

“Em gái Lam là ai?” Bởi vì hôm qua rời đi sớm nên bỏ lỡ mất chuyện hay, Tiểu Hồng Mạo tò mò hỏi.

“Em gái Lam là vợ sắp cưới của Vu Cách.” Bạch Tuyết trả lời.

“Hả? Vu Cách có vợ sắp cưới?” Tiểu Hồng Mạo kinh ngạc.

“Đúng vậy, để chị kể lại chuyện sáng hôm qua cho mà nghe…” Bạch Tuyết thuật lại toàn bộ sự việc xảy ra trong sáng hôm qua, cuối cùng cảm thán, “Hai chúng ta còn lấy chocolate của người ta nữa, kết quả đều là cho Vu Cách.”

“Vậy… Em gái Lam có biết bệnh tình của Vu Cách không?” Tiểu Hồng Mạo hỏi.

“Chắc là có biết.” Bạch Tuyết nhìn về phía Tào Nặc.

“Biết rồi.” Tào Nặc uống một ngụm canh rồi nói, “Nơi này của chúng ta chính là Lâm Chung Quan Hoài Viện, em gái Lam chỉ biết Vu Cách bị bệnh thôi. Sau đó cô ấy gọi điện hỏi tôi, tôi bèn nói rõ tận gốc cho cô ấy.”

“Vậy phản ứng của em gái Lam như nào?” Tiểu Hồng Mạo tò mò, Bạch Tuyết với Tiểu Minh cũng hóng hớt theo.

“Em gái Lam trì hoãn đóng phim, quyết định trước khi Vu Cách chết sẽ giúp anh ta sinh một đứa nhỏ.” Vẻ mặt Tào Nặc kì quái, “Có lẽ sau đó náo loạn với công ty quản lý rồi.”

“Này… 

Quyết đoán thật đấy.” Bạch Tuyết sợ hãi nói, “Vu Cách vậy mà phải làm bố rồi?”

“Không đúng…Không phải chúng ta không thể sinh con sao?” Tiểu Hồng Mạo nghi ngờ nhìn Bạch Tuyết.

“Phụ nữ không được nhưng đàn ông thì có thể.”

“Tại sao?” Tiểu Hồng Mạo kinh ngạc, loại chuyện này mà cũng muốn phân biệt đối xử hả?

“Bởi vì theo hợp đồng Bỉ Ngạn Hoa ban đầu, trạng thái cơ thể chúng ta sẽ luôn dừng ở ngày ký hợp đồng đó.” Bạch Tuyết giải thích, “Vì vậy, cho dù chúng ta có mang thai, thì ngày hôm sau vẫn khôi phục lại như cũ.”

“Giống như bản reset trên máy tính.” Tiểu Minh nêu ví dụ.

“Vậy vì sao đàn ông lại có thể?” Tiểu Hồng Mạo vẫn không hiểu.

“Bởi vì phụ nữ sinh con phải mang thai mười tháng, đàn ông thì chỉ cần cấp t*ng trùng thôi.” Bạch Tuyết nói.

“Ồ…” Tiểu Hồng Mạo đã hiểu đôi chút, “Vì thế…Vu Cách thật sự sẽ sinh con với em gái Lam à?”

“Nói bậy bạ gì thế!” Một âm thanh phẫn nộ nặng nề từ cửa truyền tới, mọi người quay đầu nhìn lại, thấy Vu Cách mang theo gương mặt âm trầm đi vào.

“Anh về rồi?”

“Hôm nay về sớm vậy?”

“Em gái Lam đâu?”

“Lạch cạch!” Vu Cách mạnh mẽ kéo ghế ra, sắc mặt u ám nhìn mọi người, đặc biệt là Tào Nặc ngồi đối diện.

“Khụ…Làm gì mà nhìn tôi dữ vậy?” Tào Nặc hơi chột dạ.

“Là cậu nói với cô ấy tôi còn sống không được một năm nữa phải không?” Cô ấy là ai, không nói cũng biết.

“Đúng vậy, tôi cũng đâu nói sai, hơn nữa mấy ngày trước anh làm xong nhiệm vụ rồi, bây giờ giá trị sinh mệnh không phải còn mười tháng thôi à?” Tào Nặc mạnh miệng nói.

“Cậu có biết Linh Linh từ nhỏ đã là một đứa trẻ bướng bỉnh, một khi quyết định chuyện gì thì rất khó thay đổi. Cậu có biết tôi khó khăn lắm mới rời bỏ cô ấy không?” Vu Cách chất vấn, “Cậu có biết cô ấy mới hai mươi tuổi không, cô ấy chỉ vừa mới tốt nghiệp đại học.”

“Tôi…”

“Cậu khuyên cô
ấy gả cho một người đàn ông chỉ có thể sống thêm sáu năm nữa?”

Mặc dù bình thường sắc mặt Vu Cách cũng chẳng vui vẻ gì, nhưng chưa bao giờ dọa người như vậy. Tất cả mọi người bị dọa sợ, cuối cùng Bạch Tuyết đành phải cứu vãn: “Vu Cách, anh đừng lo lắng quá. Chắc cô bé chỉ cảm thông với anh thôi, chưa chắc đã là yêu, có lẽ qua một thời gian sẽ không đòi gả cho anh nữa.”

Vu Cách mím môi, trên môi giống như còn cảm giác mềm mại khi em gái Lam cưỡng hôn anh.

“Anh Vu Cách, em sẽ về hủy hợp đồng với công ty, cho dù anh còn sống được bao lâu, đời này em sẽ chỉ gả cho anh.” Lúc em gái Lam nói ra câu này, ánh mắt trong veo phản chiếu vẻ mặt hoảng hốt của Vu Cách, “Em biết anh muốn nói gì, anh nói em còn nhỏ, không hiểu tình yêu là gì, nhưng em muốn gả cho anh. Khi đi học, có rất nhiều người theo đuổi em, bọn họ đều cảm thấy em xinh đẹp, muốn ngủ với em…”

“Linh Linh!”

“Anh không cần kinh ngạc như vậy, em lớn lên ở nước ngoài, loại chuyện này khi còn học cấp hai em đã thấy rất nhiều, không có gì ngạc nhiên.” Em gái Lam nói, “Chúng ta đã từng nói qua, chờ em mười tám tuổi trở về sẽ làm vợ anh, ai em cũng không cần, chỉ cần anh!”

“Lúc đấy em mới chín tuổi, biết cái gì chứ.” Vu Cách thở hổn hển.

“Bây giờ em hai mươi tuổi rồi, em vẫn muốn làm vợ anh.” Em gái Lam kiên định nói.

Vu Cách đối với ai cũng đều ngoan độc, nhưng em gái Lam vừa khóc là Vu Cách lập tức từ hổ biến thành mèo, hoàn toàn vô dụng.

“Bộp!” Vu Cách đập mạnh tay lên bàn, không cẩn thận làm rớt chiếc đĩa, lập tức vỡ nát trên mặt đất.

Mọi người nhìn nhau, biết chuyện này không đơn giản như Bạch Tuyết nói, xem ra Vu Cách với em gái Lam có gút mắc gì đó, so với bọn họ nghĩ thì phức tạp hơn nhiều.

“Thật ra…Cho dù em gái Lam muốn gả cho anh cũng không sao mà.” Ở đây có một người đang trong tình trạng yêu đương cuồng nhiệt, Tiểu Hồng Mạo cảm thấy mình có thể cung cấp một vài ý tưởng tích cực, “Anh có năng lực như vậy, làm nhiệm vụ chắc chắn không có vấn đề. Chỉ cần làm thêm nhiệm vụ là có thể kiếm thêm giá trị sinh mệnh, sẽ sống được lâu dài mà.”

“…” Mọi người đồng loạt im lặng, một ý tưởng tuyệt vời như vậy, nhưng lại không ai tiếp lời Tiểu Hồng Mạo.

“Mọi người suy nghĩ tích cực chút đi.” Tiểu Hồng Mạo tiếp tục khuyến khích.

“Cô không đọc kỹ hợp đồng à?” Cuối cùng Vu Cách cũng lên tiếng.

“Hợp đồng gì?”

“Hợp đồng công ty Sinh mệnh rất đáng quý.”

“Tôi xem rồi, chỉ có mỗi một trang, lại không có nội dung gì.” Tiểu Hồng Mạo nhớ lại.

“Cô không xem ngày à?” Vu Cách hỏi lại.

“Ngày gì?”

“Ngày hết hạn hợp đồng.”

“Đùng!” Giống như có một tiếng chuông đồng hồ trong não Tiểu Hồng Mạo, làm cho cả người cô hoàn toàn ngây dại.

Vậy là sao? Hợp đồng còn có hạn? Đúng vậy, hợp đồng chắc chắn là phải có ngày rồi, trước kia đi kí hợp đồng đều là ba năm một lần, thời hạn của công ty Sinh Mệnh Đáng Quý dài bao lâu? Khi hết hạn hợp đồng có được gia hạn không?

“Thời hạn hợp đồng là mười năm, đến khi hết hiệu lực sẽ không được gia hạn nữa, cô không biết à?” Vu Cách bình tĩnh nói.

“Vì vậy… Chúng ta…” Tiểu Hồng Mạo kinh ngạc hỏi, “Nhiều nhất chỉ sống được thêm mười năm ư?”

“Đó là cô, tôi chỉ còn sáu năm, Bạch Tuyết là bảy năm, Tào Nặc còn năm năm.” Vu Cách nói từng lời một, “Nhỏ nhất là Tiểu Minh, cậu ấy vào từ ngày đầu tiên, đã qua sáu năm, chỉ còn lại bốn năm.”

“Vừa vặn sau khi tôi học xong đại học.” Tiểu Minh mỉm cười.

Tin tức này đánh sâu vào tâm lý, nhất thời Tiểu Hồng Mạo không tiếp nhận được. Đầu óc cô bây giờ đều là chuyện Tiểu Minh chỉ còn sống được bốn năm nữa. Tiểu Minh còn nhỏ như vậy, cậu ấy mới vừa lên đại học, thậm chí còn mua quà cho bạn cùng phòng, nói về sau sẽ sống với nhau thật tốt.

“Này, làm gì mà trầm trọng như vậy.” Tào Nặc đi ra điều động không khí, “Chúng ta ở đây có ai mà không phải chờ chết đâu. Lúc tôi tới, bác sĩ nói tôi chỉ có thể sống được hai tháng, cô xem, tôi đã sống được năm năm rồi đó thôi.”

“Chị cũng vậy, chị sống ba năm, còn mở được công ty riêng.” Bạch Tuyết cũng nói.

“Tôi cũng vậy, lúc bác sĩ nói tôi có thể chết bất cứ lúc nào. Tôi đã nghĩ trước khi chết thì chơi một chuyến thật lớn, sau đó dùng máy tính lấy tài khoản siêu thị của ông nội, lén ông ra nước ngoài chơi. Ai dè bị ông nội bắt được, mang đến Bỉ Ngạn Hoa, vậy mà còn sống được đến khi học đại học.” Vẻ mặt Tiểu Minh cũng rất mỹ mãn.

Vu Cách không nói gì, nhưng anh ta càng hiểu được rõ, bởi vì hiểu rõ nên mới không biết làm thế nào với em gái Lam.

Trở lại phòng, Tiểu Hồng Mạo tìm lại hợp đồng, quả nhiên thấy được trên đó ghi ngày hết hạn, đúng như Vu Cách nói, chỉ có mười năm.

Tiểu Hồng Mạo ngơ ngác nhìn, suy nghĩ rất nhiều. Cô cảm thấy mười năm rất dài, lại cảm thấy mười năm thật là ngắn. Sinh mệnh không xác định lại đột nhiên có kỳ hạn, cô bỗng nhiên không biết làm gì. Cô phát hiện, mình càng ngày càng luyến tiếc thế giới này.

Cho nên con người, càng sống càng tham lam phải không?

“Anh Sói…” Tiểu Hồng gọi cho anh Sói.

“Sao vậy?”

“Anh cảm thấy mười năm có dài không?” Tiểu Hồng Mạo hỏi.

“Sao đột nhiên lại hỏi cái này?” Anh Sói có chút khó hiểu.

“Em nghĩ… Cố gắng… Vì anh sống thêm mười năm.” Tiểu Hồng Mạo cười nói.

“…” Anh Sói im lặng một lát, bỗng nói, “Em ra ngoài đi.”

“Hả?” Tiểu Hồng Mạo sửng sốt, sau đó cầm lấy điện thoại, mặc áo ngủ rồi mang dép chạy xuống lầu. Cô chạy thẳng qua sân đến cửa lớn, chạy đến trước mặt bóng dáng lạnh lùng nhưng trong trẻo trong bóng đêm kia.

Anh Sói mặc tây trang lúc đi làm, trong tay còn cầm lấy một bản hợp đồng, nhìn không giống đến gặp Tiểu Hồng Mạo, mà giống đến tìm cô làm ăn hơn.

“Anh Sói, sao anh lại tới đây?” Tiểu Hồng Mạo thở dốc nói.

“Anh vừa mới đàm phán thành công một hợp đồng, sáng mai công bố ra ngoài, nhưng anh muốn cho em xem trước.” Anh Sói nói.

“Hợp tác gì cơ?” Tiểu Hồng Mạo tò mò.

“Tập đoàn Huy Hoàng và mười bệnh viện cùng nhau liên hợp nghiên cứu phương pháp trị liệu bệnh nan y, đây là hợp đồng.” Anh Sói đưa hợp đồng cho Tiểu Hồng Mạo.

“Anh Sói…” Tiểu Hồng Mạo bình tĩnh xem hợp đồng, không đi tiếp. Cô cúi đầu, chỉ vì không muốn anh Sói thấy mình khóc.

“Anh muốn để em sống, vì vậy anh quyết định làm việc này.”

Nước mắt không kiềm được chảy từ gương mặt cô xuống bản hợp đồng.

“Thật ra anh không biết em có thể sống được bao lâu, anh chỉ muốn khi em còn sống, anh làm được điều gì đó.” Anh Sói tiếp tục nói, “Nếu có thể nghiên cứu ra được, nhỡ lúc đó em vẫn còn sống thì sao.”

“Em… Em…” Nếu là Tiểu Hồng Mạo trước đây, cô sẽ nói, tôi sẽ cố gắng làm thật nhiều nhiệm vụ, cố gắng sống đến lúc đó. Nhưng bây giờ, cô cũng không biết mình có thể sống được đến khi đó hay không.

“Vừa rồi em nói… Em sẽ vì anh mà sống thêm mười năm.” Anh Sói nói, “Bây giờ chúng ta lấy mười năm này, anh và em ký hợp đồng, trong vòng mười năm, nhất định sẽ nghiên cứu ra biện pháp trị bệnh nan y.”

“Hợp đồng?”

“Ký hợp đồng, chúng ta không thể vi phạm, em nhất định phải sống đủ mười năm, anh cũng sẽ vì em mà nghiên cứu thuốc chữa bệnh.” Anh Sói hứa hẹn.

Mười năm không dài không ngắn, so với một tháng, đây là thời gian gấp một trăm hai mươi lần, anh Sói nghĩ cũng không dám nghĩ đến chiều dài thời gian.

Nếu trên trời thật sự cho Tiểu Hồng Mạo mười năm nữa, anh Sói thề, anh nhất định phải làm ra kỳ tích.

“Đồng ý với anh.” Anh Sói yêu cầu.

“Vâng, em sẽ sống mười năm nữa.” Tiểu Hồng Mạo gật đầu thật mạnh.

HẾT CHƯƠNG 58

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện