"Em không muốn chị! Cảnh Lang, chị đi cho em!"
Lục Hồng một tay ôm bụng, một tay chống tường sau lưng, hô hấp ngày càng gấp rút, trên trán mồ hôi chằng chịt rịn ra rậm rạp.
Lông mày vặn vẹo đau khổ, cô há miệng thở hổn hển, bụng đột nhiên truyền tới một trận đau đớn, khiến cô không chịu nổi đầu gối co giật.
"Hồng Hồng!"
Cảnh Lang kinh hoảng thất thố, đi tới gót chân của cô. Thẳng người lên, đuôi to không xong cọ lên mặt cô.
"Lang, em đau quá..."
Lục Hồng chật vật nói, đóng chặt hai môi thâm tím,
"Vợ, chị lập tức kêu người tới!"
Vuốt phải Cảnh Lang móc một cái, bỏ túi xách Lục Hồng lên mặt đất, miệng cắn khóa kéo, hướng một bên kéo đi. Tùi vừa mở ra, đầu tiên chui vào lục lọi một trận, ngậm cái điện thoại đen bỏ trên đất.
Thịt móng nhẹ nhàng chạm lên màn hình, nhấn vài con số, gọi điện cho Thanh Phượng.
Sau khi liên lạc với Thanh Phượng, Cảnh Lang lại tới gần bên Lục Hồng, thè lưỡi liếm mặt cô,
"Vợ, cố nhịn chút nữa, Tiểu Xà lập tức tới ngay!"
"Lang em đau quá, đau quá!"
Lục Hồng kêu rồi lại kêu, quả thực Cảnh Lang lo lắng chết mất.
"Vợ, đều là lỗi của chị, chị không nên chọc em giận, em đánh chị, đánh chị đi! Chỉ cần em hết đau, bây giờ đem chị đi làm bánh bao nhân thịt chó cũng được!"
Cảnh Lang gấp đến độ lời nói không được mạch lạc, nhìn thầy Lục Hồng đau đớn như vậy, cô lại không thể làm được gì, chỉ biết trơ mắt nhìn, mùi vị này làm cho tâm cô tựa như bị đâm thọc một lỗ máu.
"Là em không tốt, đều là em..."
Thanh âm Lục Hồng ngày càng yếu ớt, thân người vô lực dựa lên vách tường, ngồi trên mặt đất.
"Vợ! Cố nhịn chút nữa, chúng ta lập tức đến bệnh viện! Chỉ cần em khỏe mạnh, mọi chuyện chị đều nghe em. Đứa nhỏ không muốn vậy thì không muốn, chỉ cần em có thể vui vẻ!"
"Chỉ cần em có thể khỏe mạnh!"
Hốc mắt Cảnh Lang cũng có chút ướt át.
"Lang..."
Tay Lục Hồng chậm rãi từ trên mặt cô tuột xuống, cuối cùng vô lực rơi trên đất, hai mắt nhắm lại, cuối cùng đau quá ngất đi!
"Hồng Hồng!"
Cảnh Lang 'ngao ô' một tiếng, ngước cổ lên, dùng sức gào khóc kêu.
Trong bệnh viện.
"Lang Lang, Lục Hồng sẽ không có chuyện gì!"
Tư Minh Vi không ngừng an ủi con gái, nhưng Cảnh Lang giống như con kiến bò trên chảo nóng vậy.
"Hồng Hồng, Hồng Hồng!"
Lặp đi lặp lại gọi tên Lục Hồng. Cảnh Tình tuy bình tĩnh dựa lên tường, nhưng là đang lo lắng nhìn con gái.
"Lang Lang, con thật sự không muốn đứa nhỏ này?"
Nghe thấy hai chữ 'đứa nhỏ', Cảnh Lang ngừng lại, quay đầu, ánh mắt mê mang nhìn Cảnh Tình.
"Mẹ, Hồng Hồng không thích."
Cảnh Lang rũ thấp đầu, hai lỗ tai cũng rũ xuống theo.
"Lần này Lục Hồng cũng bởi do ưu phiền quá mà kích động quá mức, mới động đến thai nhi, xem chút dẫn đến xảy thai."
"Chuyện như vậy, con không dám tưởng tượng sẽ có thêm lần nữa."
Cảnh Lang thành thật trả lời.
"Đứa nhỏ là vô tội. Con suy nghĩ cho tỉnh táo được không? Huống hồ hiện tại xem như không muốn đứa bé, thì Lục Hồng vẫn nguy hiểm đến tính mạng."
Cảnh Tình nhíu mày.
"Tình!"
Tư Minh Vi ném ánh mắt tới, tỏ ý Cảnh Tình đừng nói những lời đó vào lúc này. Cô ôm lấy đầu Cảnh Lang, để cho cô ấy nhẹ nhàng tựa lên chân mình.
"Con muốn bảo bảo..."
Cảnh Lang thấp giọng nói một câu.
"Nhưng bảo bảo lại làm cho Hồng Hồng cảm thấy đau khổ..."
"Lang Lang, ngoan. Chúng ta trước không đề cập chuyện này nữa, Lục Hồng và bảo bảo đều sẽ khỏe mạnh."
Lúc này, Lục Hồng bị đẩy ra ngoài, trên giường bệnh, mắt cô khép chặt, sắc mặt tái nhợt đáng sợ. Cảnh Lang nhìn thấy, lại một trận lo lắng đau lòng.
"Cả đứa bé và người lớn đều không sao, nghỉ ngơi cho khỏe là được. Nhưng phụ nữ trong thai kỳ không thích hợp bị bất kỳ kích thích nào."
Bác sĩ nói chuyện, Cảnh Lang một chữ cũng không nghe vào, cô chỉ hai mắt thâm tình chăm chú nhìn Hồng Hồng – người bệnh đang nằm trên giường.
Lúc Lục Hồng tỉnh lại đã là ngày thứ hai, vừa mở mắt, thì một đôi mắt lam không trọn vẹn chăm chú nhìn mình. Chỉ thấy Cảnh Lang bò lên giường, đầu lông xù bu lại, tới trước mắt Lục Hồng, chỉ cách cô khoảng cách một bờ môi.
"Lang."
Nhẹ nhàng gọi một tiếng, thanh âm khàn khàn.
"Bảo bối, em thật sự dọa chết chị."
Hai mắt hẹp dài của Cảnh Lang híp lại, ủy khuất vừa nói, vừa thè lưỡi liếm môi Lục Hồng.
"Chuyện hôm qua, em xin lỗi."
Lục Hồng nhìn cô, muốn nâng tay lên, lại phát hiện đang truyền dịch.
"Đừng cử động."
Cảnh Lang khẩn trương nói.
"Hồng Hồng không có lỗi, là chị không cân nhắc đến tâm trạng của Hồng Hồng."
Cảnh Lang dằn vặt nói.
"Sự xuất hiện của đứa bé, đều sẽ từng giây từng phút nhắc nhở Hồng Hồng nhớ lại một vài chuyện không vui."
Cảnh Lang nhắm hai mắt, móng vuốt sờ lên gương mặt cô,
"Người nhận hết những đau khổ là em, mà em chỉ có thể giấu hết chúng vào lòng."
Ánh mắt Cảnh Lang sáng hoắc, một cổ ấm nóng tràn vào tim Lục Hồng.
"Lang..."
Mắt Lục Hồng nóng lên, lệ liền yên lặng từ trong mắt tuột xuống.
"Vì sao luôn đối tốt với em? Chị biết không, chị quá ôn nhu, em nên làm sao mới nhận hết được tất cả những điều này."
"Haha, ngốc nghếch. Chị chỉ cần em khỏe mạnh, còn lại cứ để chị gánh vác. Chị sẽ vì em che mưa che nắng, sẽ cho em mái nhà ấm áp. Cuộc sống hai mươi năm qua của em đã có quá nhiều đau khổ, phần đời còn lại hãy để chị dùng hết mọi cách để cho em vui vẻ!"
Trong đời Lục Hồng đây là những lời tỏ tình cảm động nhất mà cô từng được nghe, theo năm tháng già đi, và trong cuộc đời rất dài sau này của mình, cô đều chưa từng quên những lời này.
"Chị thề, sau này tuyệt đối sẽ không để em chịu bất kỳ tổn thương nào nữa, để 'Hồng phu nhân' em mãi mãi ở bên cạnh