Tư Minh Vi từ sau nâng Cảnh Lang, để cô có thể thấy rõ hình dáng của đứa bé bên trong hộp dưỡng khí.
"Lang Lang, mau xem~ đây là bảo bảo của hai đứa!"
"Ô!"
Niềm vui sướng tập kết đầu óc cô, Cảnh Lang nhắm hai mắt, cảm động đến rơi nước mắt. Sinh mệnh nhỏ bé này, là con của các cô, Lục Hồng mạo hiểm tính mạng để sinh hạ nó.
Miệng bảo bảo khép mở, động tác vô thức mút lấy ngón tay, Cảnh Lang ngắm nhìn ngây dại. Đuôi to ở sau dựng lên đung đưa qua lại.
"Bảo bảo! Con của mẹ!"
Thật sự là đứa con của cô và Lục Hồng, cái tai cái đuôi những đặc thù này đã tuyên bố cái thai rõ ràng là kết tinh tình yêu của cô và Lục Hồng.
"Ô ô ô!"
Cảnh Lang khóc lên,
"Đứa ngốc này, khóc cái gì!" Tư Minh Vi vỗ lưng cho cô, an ủi.
Thanh Phượng lặng lẽ kéo ống tay áo Mạc Tri Thu,
"Bảo bảo Cảnh Lang thật sự rất đáng yêu!"
Thanh Phượng nũng nịu nhỏ giọng lầu bầu một câu, khóe miệng Mạc Tri Thu cong lên, kéo tay cô lại, kéo vào trong ngực. Môi dán vào bên tai,
"Chị cũng muốn một đứa Tiểu tiểu xà!"
Hơi thở nóng bỏng vảy vào dành tai nhạy cảm của Thanh Phượng, mặt cô đỏ lên, đẩy Mạc Tri Thu ra,
"Ai muốn sinh Tiểu tiểu xà cho chị!"
"Chị có nói là em à?"
Mạc Tri Thu cười một tiếng, bày hai tay ra.
"Được lắm! Mạc Tri Thu chị chuẩn bị làm phản phải không!"
"Nói! Chị muốn sinh con với đứa nào!"
Thanh Phượng một tay chống eo, một tay vặn lỗ tai của cô, kéo cô qua một bên.
Nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt. Lục Hồng yên tĩnh nằm trên giường, hộp dưỡng khí bảo bảo cũng nằm bên cạnh cô. Cảnh Tình và Tư Minh Vi cùng đứng bên cạnh Cảnh Lang.
Cảnh Lang duỗi móng vuốt ra, muốn chạm vào người trên giường, nhưng cô biết cô không thể. Lấy thân thể cô như vậy nếu lên giường, rất có thể sẽ đè lên Lục Hồng mất.
"Hồng Hồng, bảo bảo của chúng ta ra đời rồi!"
Cảnh Lang lựa chọn ngồi bệt trên ghế. Cảnh Tình nhìn thấu tâm tư của cô, ôm lấy cô, giơ lên đến bên mặt Lục Hồng. Cảnh Lang cảm kích nhìn Cảnh Tình, móng vuốt nhẹ nhàng chạm vào gương mặt Lục Hồng. Vô cùng cẩn thận, vô cùng ôn nhu rất sợ sẽ làm cô ấy bị thương, xem như chỉ bị trầy xước ngoài da thôi cũng không được.
Chạm chạm, Cảnh Lang liền không nỡ, đưa móng vuốt mình về. Lục Hồng đeo mặt nạ dưỡng khí mắt nhắm rất chặt, giống như thụy mỹ nhân đang mơ giấc mộng đẹp vậy. Hồng Hồng của cô quá đáng thương, từ bé đến lớn đã ăn không biết bao nhiêu là khổ. Hồng Hồng của cô chỉ còn một mắt để có thể nhìn thấy cô, Cảnh Lang suy nghĩ một hồi, 'tóc tách' nước mắt lại không cầm được rơi xuống. Rơi lên đồng phục bệnh nhân màu trắng của Lục Hồng.
Tư Minh Vi nhìn cả hai, chóp mũi chua xót, hít mũi một cái. Quay đầu sang nơi khác, hai đứa bé này quá gian khổ rồi, năm đó cô và Cảnh Tình tuy cũng trải qua sinh ly tử biệt, nhưng cũng không bằng những nung đúc mà tụi nó phải trải qua.
"Lang Lang khóc cái gì! Thật là, lúc này hẳn nên cao hứng mới đúng. Đều đã là mẹ người ta rồi."
"Vâng, Lang Lang đã biết!"
Cảnh Lang dùng móng vuốt xoa xoa khóe mắt, thế nhưng cô chính là muốn khóc, chỉ nhìn Lục Hồng nằm ở đó như vậy, lòng cô liền rất đau.
Cảnh Tình bất đắc đĩ lắc đầu, thả Cảnh Lang về lại trên ghế. Quay lại bên cạnh Tư Minh Vi, ôm chầm lấy bả vai cô.
"Cho hai đứa nhỏ thêm không gian đi."
Tư Minh Vi hiểu rõ gật đầu, tựa đầu lên bả vai cô. Cả hai rời đi đóng cửa lại.
Cảnh Lang nhìn si ngốc người trên giường,
"Hồng Hồng, em nhất định phải mau tỉnh lại!"
"Chị với bảo bảo đều ở đây đợi em!"
"Đợi em tỉnh lại, chúng ta lập tức cử hành hôn lễ. Xem như chị bộ dạng này, em nhất định cũng phải lấy chị!"
Cảnh Lang cúi đầu nhìn bản thân một chút.
Nói chuyện một hồi, người trên giường vẫn như cũ không có động tĩnh. Cảnh Lang biết cô ấy cần nghỉ ngơi cho khỏe, vì vậy cô nhảy xuống ghế, đi tới hộp dưỡng khí bên cạnh. Bởi vì do thân thể bây giờ, nên cô không thể nhìn thấy được tình huống bên trong.
Móng vuốt Cảnh Lang cọ cọ trên đất, không biết phải làm sao. Trùng hợp lúc này, Cảnh Ngọc mở cửa vào.
"Chị!"
Cảnh Ngọc gọi Cảnh Lang một tiếng,
"Ô!"
Cảnh Lang nghiêng đầu, nhanh chóng hướng Cảnh Ngọc chạy tới.
"Chị muốn xem bảo bảo!"
Trên mặt Cảnh Ngọc trang điểm nhạt, giờ phút này nhìn qua có chút qua loa. Khóe mắt cô thậm chí còn mang theo nước mắt, bờ môi hơi sưng, tóc vàng bù xù. Cảnh Lang dừng một chút, nhìn thấu mọi dấu vết.
Cảnh Ngọc nhìn Lục Hồng trên giường một cái, đi tới bên cạnh bảo bảo. Bé con vẫn đang co ro ngủ, thỉnh thoảng cái đuôi còn đung đưa vài cái.
Cảnh Ngọc cũng là lần đầu tiên nhìn thấy bé con,
"Đứa nhỏ này, thật sự đánh yêu! Để cho người ta thật muốn ôm nó vào lòng dày xéo một trận!"
Cảnh Ngọc không kềm được nói, liếc thấy ánh mắt uy hiếp của Cảnh Lang, cô lập tức nghiêm túc lại, hướng cô ấy le lưỡi một cái.
"Quả thật là con của chị và Lục Hồng, vừa đẹp lại vừa đáng yêu, lớn lên nhất định cũng là một tiểu mỹ nhân!"
"Cảnh Ngọc, nó chỉ có chừng này."
Cảnh Lang tự lẩm bẩm,
"Hì! Chị, đây là tự nhiên. Đứa trẻ loài người vừa sinh ra cũng nhỏ cỡ chừng này, em cảm thấy bé con này là đã lớn rồi."
Cảnh Ngọc giải thích.
"Không phải đâu, Cảnh Ngọc. Linh lực của đứa nhỏ này rất yếu ớt, chị sợ sau này lớn lên nó sẽ bị ức hiếp."
Cảnh Lang lo lắng nói.
"Em nói nè, chị có phải lo bò trắng răng quá rồi không. Đứa trẻ bây giờ mới chỉ có nhiêu đây thôi, huống hồ còn là con của chị và chị dâu, sau này ai mà dám ức hiếp nó!"
Cảnh Ngọc dứt khoát kéo cái ghế một bên qua, ôm lấy Cảnh Lang ngồi bên cạnh bảo bảo.
"Thật tốt, trước chị dâu còn vì chuyện bảo bảo mà không vui với chị. Hôm nay đợi chị ấy tỉnh lại, biết được chân tướng sự việc nhất định cũng sẽ rất cao hứng."
"Chị dâu với chị đã trải qua