"Bảo bảo!"
Cảnh Lang kêu lên một tiếng, vội vàng chạy tới chỗ Tiểu Lang, há miệng ngoặm lấy cổ bé con, bé con co quắp thân người, để cho cô đặt mình vào trong lòng.
"Mẹ~"
Tiểu Tiểu Lang lại khe khẽ kêu một tiếng, đầu lưỡi nhỏ bé liếm lông mặt Cảnh Lang.
"Haha~ bảo bảo của mẹ biết gọi mẹ rồi~"
"Ô ô ô!"
Tiểu Tiểu Lang tìm vị trí thoải mái trong lòng Cảnh Lang nằm xuống, trở mình, chổng lên trời dùng móng vuốt chạm lớp lông thật dài của Cảnh Lang.
"Bảo bảo ngoan~ gọi mẹ đi con!"
Tiểu Tiểu Lang 'ngao ô' một tiếng, lại tự ý nhắm mắt khò khò ngủ say, chưa tới vài giây liền ngủ.
"Ấy..."
Để lại Cảnh Lang lúng túng nhìn mọi người.
Dưới sự giúp đỡ của y tá, Tiểu Tiểu Lang lần nữa bị ôm trở lại hộp dưỡng khí. Cảnh Lang tiếp tục vùi trên ghế, nhìn Lục Hồng.
"Hồng Hồng~ bảo bảo của chúng ta thật thông minh!"
"Vừa mở miệng đã biết gọi mẹ~"
Cảnh Lang hưng phấn nói, chỉ tiếc người trên giường lại không nghe thấy.
Một hồi, Cảnh Tình cùng Tư Minh Vi tới. Cảnh Lang cao hứng hướng các cô kể lại chuyện của bảo bảo, Tư Minh Vi cười nghe cô kể, ngược lại thần sắc Cảnh Tình có chút lo lắng.
"Lang Lang, con vẫn nhớ lúc mình còn bé chứ?"
"Vâng, sao vậy mẹ?" Cảnh Lang hỏi.
"Thời điểm đứa trẻ Lang tộc còn trong bụng mẹ đã liền đọc thấu được hết thảy mọi chuyện bên ngoài, nói cách khác ngay từ đầu đã có linh thức. Nhưng bởi vì con có một nửa dòng máu loài người, cho nên vừa sinh ra liền không khác gì đứa bé loài người, cho tới tận sau này mới dần dần khôi phục."
"Lang Lang hiểu, chuyện mẹ đà điểu nuôi dưỡng con, con đều biết. Mẹ là muốn nói?"
Cảnh Lang nhìn bên trong dưỡng khí một cái.
"Đứa bé này sợ rằng con đã hoài thai cho Lục Hồng dưới tình huống không biết, có lẽ trong lúc con cùng Lục Hồng đang làm chuyện thân mật, bất tri bất giác dùng linh khí trong cơ thể độ cho nó, không ngờ linh khí vào cơ thể gặp cơ duyên xảo hợp hình thành thai nhi. Sợ rằng mọi suy nghĩ trước giờ của Lục Hồng nó đều biết."
"Con hiểu, mẹ lo lắng bảo bảo sẽ trách cứ Lục Hồng lúc trước có ý niệm không muốn nó."
"Ừ, hiện tại Lục Hồng vẫn chưa tỉnh lại, nếu tỉnh lại, sợ rằng biết được sự thực sẽ thấy áy náy."
"Lang Lang đã biết, Lang Lang nhất định sẽ chăm sóc thật tốt cho Hồng Hồng và bảo bảo, tin tưởng bảo bảo nhất định hiểu cho Lục Hồng."
Cảnh Tinh gật đầu,
"Nhắc tới cũng trùng hợp, giữa Lang tộc cùng phái mặc dù có thể sinh nở, nhưng cũng phải trải qua phương pháp riêng biệt nhất định, con với Lục Hồng thế mà lại haha!"
"Lang Lang bây giờ chỉ hy vọng Hồng Hồng có thể tỉnh lại nhanh hơn, nếu cô ấy nhìn thấy con của chúng con, nhất định sẽ cao hứng!"
Lúc này, Tư Minh Vi mở nắp hộp dưỡng khí, dùng ngón tay chọt chọt gò má mềm nhũn của bảo bảo.
"Tình, con bé thật đáng yêu!~"
Tư Minh Vi lan tràn tình thương của mẹ.
"Nếu tiểu đà điểu đã thích thế, không bằng hai đứa mình lại sinh thêm một đứa~"
Cảnh Tình vòng qua sau lưng, hai tay choàng lên eo, ở bên tai cô nhẹ nhàng thổi ra một làn hơi nóng.
"Đã từng này tuổi đầu~ còn không đứng đắn như vậy~"
Tư Minh Vi hờn dỗi một câu, nhẹ nhàng nhéo bàn tay cô một cái.
"Chị nói đều là lời thật lòng nha~"
Cảnh Tình thò đầu ngửi lấy hương khí trên cổ cô, như thường lệ vui vẻ.
"Lang..."
Âm thanh cực độ yếu ớt, Cảnh Lang thật sự không dám tin vào lỗ tai mình,
"Lang..."
Lần này, Cảnh Lang có thể xác định ngọn nguồn của âm thanh.
Lục Hồng nhẹ nhàng chuyển đầu,
"Hồng Hồng!"
Dưới sự kiểm tra liên tục của bác sĩ, xác nhận Lục Hồng đã không còn gì đáng ngại, Cảnh Lang mới dám nhảy lên giường, an tĩnh nằm bên cạnh cô.
"Lang chị không sao rồi."
Lục Hồng quay đầu lại, thâm tình nhìn cô.
"Hồng Hồng ngốc nghếch, lại đỡ đạn cho chị, chị sao có thể có chuyện được."
Hốc mắt Cảnh Lang đỏ lên, móng vuốt nhẹ nhàng cọ lên gò má Lục Hồng.
"Lang, sao lại khóc?"
Con ngươi Lục Hồng hoài nghi chớp chớp,
"Em còn nói, cứ luôn để chị phải lo lắng sợ hãi."
"Haha em xin lỗi."
Bởi vì vừa mới tỉnh lại, Lục Hồng còn rất yếu, nói chuyện đại khái chừng một hai câu liền thở hổn hển.
"Ngốc nghếch! Nên là chị nói xin lỗi mới đúng, không bảo vệ tốt cho em!"
Móng vuốt Cảnh Lang che mắt lại, lại 'ô ô' khóc.
"Lang, đừng khóc..."
Lục Hồng muốn ngồi dậy, không ngờ thân người mềm nhũn, ngã trở lại lên giường.
"Em đừng lộn xộn!"
Cảnh Lang khẩn trương nói.
"Bác sĩ nói thân thể em còn yếu, cần phải nghỉ ngơi cho khỏe."
"Lang, em cứ luôn cảm thấy hết thảy giống như một giấc mộng."
Lục Hồng thất thần nhìn trần nhà.
"Ừm?"
Cảnh Lang nhận ra ánh mắt Lục Hồng có một tia khác lạ.
"Thật sự không ngờ em vẫn còn sống..."
"Hồng Hồng, chuyện này em nghe chị nói."
"Lang, khoảnh khắc lúc em chết đi, em cảm giác thấy mình bị một lực lượng kỳ quái hút lấy, sau đó đi đến một nơi."
"Nơi nào?"
Cảnh Lang lẳng lặng nghe Lục Hồng kể,
"Em cũng không biết, chỉ là nơi đó rất đẹp, có một con sông bên bờ sông có rất nhiều người xếp hàng. Theo bản năng em cũng muốn đi đến đó..."
"Không được đi!"
Cảnh Lang dần ý thức được Lục Hồng đang nói về chuyện gì, tay Lục Hồng đặt lên móng vuốt cô, vỗ nhè nhẹ.
"Lang, em ở đây."
"Sau đó trước mặt em xuất hiện một cô gái lưng đeo trường kiếm, ngón tay cô ấy chỉ cho em về một hướng, nói em không nên ở đây."
Lục Hồng quay đầu, đôi mắt yêu kiều nhìn Cảnh Lang.
"Ừm, Hồng Hồng là của chị! Nơi nào cũng không được đi!"
Cảnh Lang thè