Dương Mỹ Linh trong sự khiếp sợ, nhíu mày.
"Tính toán thời gian, đứa bé này ra đời cũng chưa được bao lâu, nhanh như vậy đã biết nói?"
Dươnng Mỹ Linh nhạy cảm, cảm thấy một tia khác thường.
"Không cần cô nhọc lòng quan tâm chuyện này."
Cảnh Lang tới bên cạnh Lục Hồng, nắm bên đầu vai, chặn lại tầm mắt Dương Mỹ Linh.
"Lục Hồng, cho chị bế nó một chút được không?"
Thân người Lục Hồng run lên, ngược lại ôm thật chặt Cảnh Tiểu Lang trong ngực, nhẹ vỗ về lưng bé con, tỏ ý bé con đừng lên tiếng.
"Xin lỗi Nhược Mỹ."
Dương Mỹ Linh lộ ra nụ cười sầu thảm,
"Thôi, nếu vậy chị đi trước."
Dương Mỹ Linh vẫy tay, không quay đầu lại đi ra cửa.
Sau khi chắc chắc Nhược Mỹ đã rời đi, Lục Hồng mới thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới thả lỏng Cảnh Tiểu Lang trong ngực. Bé con nhận được ám chỉ, một chân chạm đất, vui sướng xoay vòng vòng quanh hai người.
Lục Hồng nhắm mắt, trong lòng mơ hồ có một tia áy náy. Mới vừa rồi từ chối Nhược Mỹ như vậy, đối với cô ấy mà nói có chút quá mức tàn nhẫn.
Cảnh Lang xoay người cô lại, ngón tay khơi mào cằm.
"Hồng Hồng, nhìn chị, em không cần cảm thấy áy náy bất kỳ chuyện gì."
"Lang, em biết."
Lục Hồng cười nói, chủ động dựa vào lòng Cảnh Lang.
"Lang, có cách nào để bảo bảo trông không khác một đứa trẻ bình thường không, ít nhất về vẻ bề ngoài. Em sợ..."
Lời còn chưa dứt, ngón tay Cảnh Lang đã dán lên môi cô,
"Chị hiểu. Nếu vừa rồi để Dương Mỹ Linh nhìn thấy dáng vẻ bảo bảo, đúng là sẽ gây ra không ít chuyện."
"Yên tâm đi, hết thảy cứ giao cho chị."
Cảnh Lang ôn nhu nhìn Lục Hồng,
"Ô ô! Mẹ xấu xa, chẳng lúc nào chịu để ý tới Tiểu Lang!"
Cảnh Tiểu Lang kháng nghị, hai tay khoác lên chân Cảnh Lang.
"Bảo bảo, sau này con không được ra ngoài với bộ dạng này."
Cảnh Lang hơi có ý khiển trách nói.
"Ô ô! Lang Lang thích như vậy!"
"Lang, trước cứ theo ý con đi."
Lục Hồng tỏ ý Cảnh Lang đừng nói gì thêm.
"Hai, em nha~~ bây giờ lại ngày càng thích con nhãi con này!"
Khóe mắt Cảnh Lang hơi rũ xuống, mặt đầy vẻ không vui.
"Con là bảo bảo của chúng ta, đương nhiên em thích. Lại ghen tuông linh tinh!"
Lục Hồng vặn vẹo lỗ mũi cô. Cảnh Lang bắt được cánh tay, đặt bên mép hôn lên.
---
"Phu nhân."
Tên đàn ông cung kính mở cửa xe cho Dương Mỹ Linh,
"Chuyện Lục Hồng có thai, tại sao không ai báo cáo cho tôi?"
"Chuyện này..." Tên đàn ông cúi đầu,
"Chưa từng nhận được báo cáo như vậy."
Mặt mũi Dương Mỹ Linh phủ đầy tức giận, trợn mắt nhìn gã.
"Được rồi, đi thăm dò đứa nhỏ ra đời ở bệnh viện nào cho tôi."
"Rõ, thưa phu nhân."
Lục Hồng, từ đầu đến cuối chị vẫn không buông tay em được, chị nên làm sao đây?
---
Bên trong căn phòng cũ thiết kế bằng gỗ nhưng đã mục nát, có một người đàn bà tóc tai bù xù run lẩy bẩy. Quần áo mặc trên người đã nhăn nhúm bẩn thỉu không chịu nổi, khuôn mặt một vẻ già nua, cộng thêm vẻ mặt khó nhìn, giống như một lão vu bà.
"Con đàn bà thối, mau cút ra đây cho ông!"
"Đừng có núp, ông biết mày đang ở bên trong!"
Thanh âm hung tợn đi đôi với tiếng gõ cửa vang lên, lại càng đánh vỡ thần kinh yếu ớt của người đàn bà.
"Tôi không có tiền!"
Hai tay người đàn bà bao bọc lấy thân càng gia tăng, hướng bên trong tường rụt vào.
"Mẹ nó! Báo cho mày biết lại nói không có tiền, có tin ông vứt mày xuống biển nuôi cá mập không!"
"Đừng tưởng trốn được lão chồng vô năng kia, thì nợ cũng không cần trả, nói cho biết ông chính là đi ở trên đầu mày đấy!"
Tiếng đập cửa, tiếng va đập, cuối cùng tiếng cọt kẹt vang dội, cánh cửa gỗ lâu đời không chịu nổi sức nặng, bị một cước đá văng.
Một tên to con vạm vỡ mặc áo sơ mi hoa, hung thần ác sát bước vào. Liếc một cái thấy người đàn bà bên cạnh tường, sãi bước tiến lại, giống như xách gà con, gắng gượng níu cánh tay bà, kéo khỏi mặt đất.
"Aaa! Đừng giết tôi! Đứng có giết tôi a!"
Người đàn bà ôm đầu chui rúc như chuột, hai chân trực tiếp run rẩy, chỉ chốc lát sau một cỗ mùi khai nồng đậm dưới thân truyền tới, trên mặt đất ướt nhẹp một mảnh.
"Mẹ nó! Xúi quẩy thiệt mà, lại sợ đến đái ra quần!"
Tên đàn ông trở tay tát người đàn bà ngã xuống đất, lùi lại vài bước, chán ghét hướng người đàn bà phun bãi nước bọt.
Người đàn bà ngã trên đất, nhanh chóng co rúc thành một đoàn.
"Mụ điên, nói cho mà biết! Hôm nay tốt nhất ngoan ngoãn giao tiền ra đây, bằng không, hừm!"
Tên đàn ông làm động tác cắt cổ.
"Đừng giết tôi! ! Tôi thật sự không có tiền mà! !"
Người đàn bà chợt cúi thấp người, trán dùng sức đụng mặt đất, liên tục dập đầu.
"Cầu xin ông! Tôi thật sự không có tiền a! ! ! Tôi chẳng còn thứ gì cả! ! !" Người đàn bà một bên vừa khóc, vừa hô to.
"Khóc gì mà khóc! Tao thế nhưng từng nghe lão chồng vô năng của mày nói, mày vốn là một quý bà giàu có, còn có một đứa con gái!"
Gã đảo mắt một vòng,
"Như vầy đi, mày hết tiền, thì con gái mày còn! Con gái mày cũng hết tiền, thì bán nó cho hộp đêm làm gái kiếm tiền trả nợ! !"
"Tôi không có con gái!" Người đàn bà bỗng hét lên,
"Nó chết từ lâu rồi! ! !"
Người đàn bà một hồi khóc, một hồi cười, tại chỗ điên loạn lặp đi lặp lại, dập đầu vỡ trán, huyết dịch chậm rãi chảy xuống, dính lên gương mặt càng đáng sợ.
"Thiệt xúi quẩy hết mức! Gặp phải mụ điên!"
Gã đàn ông một cước đạp người đàn bà, liền rời đi.
"Mụ điên, ông nói mày biết, đừng hòng trốn khỏi chỗ này!"
Trước khi đi, còn hướng người đàn bà nhổ bãi nước bọt.
"Tôi không có con gái! ! ! Không có con gái nào hết! ! !"
Bỗng, người đàn bà giống như bị kích thích cực độ, hướng cửa lao tới. Một đường lảo đảo nghiêng ngã chạy trên đường phố.
"Tin! Tin!"
Ngay cả tài xế nhấn còi hai lần, hiển nhiên thần trí người đàn bà đã không còn tỉnh táo, không hề để ý tới.
Tài xế chỉ đành đạp thắng gấp, cứng rắn dừng xe ngay trước mặt người đàn bà.
"A! ! ! !"
Người đàn bà giật mình, ngã xuống đất, than vãn khóc um lên, vừa khóc vừa hai tay ôm lấy đầu. Tài