"Lam tỷ tỷ"
Cảnh Ngọc hốt hoảng kêu lên, tay hớt hãi kéo tóc, trong lúc nhất thời không biết nên thế nào cho phải. Muốn gọi xe cứu thương, lại vừa muốn gọi người.
Nhưng càng nhiều hơn chính là sợ hãi, cô lại làm tổn thương cô ấy.
"Lam tỷ tỷ, em xin lỗi..."
Tự mình luống cuống lẩm bẩm, giống như con thú nhỏ bị lạc đường.
"Dưới gầm giường có hộp y tế..."
Đoán ra được, một tay Dịch Lam miễn cưỡng chống đỡ người, cắn răng nói.
"A?"
Cảnh Ngọc nhất thời ngốc lăng, Lam tỷ tỷ nói chuyện với cô rồi. Mắt thấy Cảnh Ngọc không có động tác tiếp theo,
"Em muốn một mực để thế này à?"
Thanh âm Dịch Lam lạnh lùng.
Hạ thể đau đớn khiến cô không nhịn được cau mày, hít một hơi lạnh. Nha đầu đáng chết này vừa rồi là liều chết làm cô mà.
"Lam tỷ tỷ, chị nằm yên!"
Cảnh Ngoc vội vàng cúi người, từ đáy giường lôi hộp y tế màu trắng ra.
Thế nhưng sau khi mở nắp, thấy bên trong toàn chai chai lọ lọ, cô không biết bước tiếp theo nên làm thế nào.
"Để chị tự mình..."
Dịch Lam vừa nói vừa định xuống giường,
"Không được đâu! Chị vẫn còn đang chảy máu..."
Cảnh Ngọc bỏ lại cái chai trên tay, ngay lập tức tiến lên đỡ Dịch Lam.
"Tránh ra!"
Dịch Lam quát một tiếng, đẩy cô ra. Bước chân không ổn định ôm lấy hộp y tế liền hướng phòng vệ sinh đi tới,
"Lam tỷ tỷ!"
Hai chân trắng ngọc rõ ràng đang run rẩy, bắp đùi lộ ra điểm điểm máu đỏ tươi, châm đau nhức mắt cô.
"Để em giúp chị đi mà!"
"Cút đi!"
Cảnh Ngọc vừa bước lên, liền bị Dịch Lam quát lên ngừng lại. Cảnh Ngọc bị dọa sợ tại chỗ không dám có chút cử động,
Làm sao bây giờ, mình đã làm Lam tỷ tỷ tổn thương, Lam tỷ tỷ sẽ hận mình mất thôi.
Cùng với bộ dạng bá đạo đùng đùng nổi giận lúc nãy như hai người, giờ phút này Cảnh Ngọc đã hoàn toàn lặng đi.
"Cảnh Ngọc, nợ chị thiếu em vừa rồi cũng trả hết toàn bộ rồi!"
"Từ đây giữa hai ta không còn dây mơ rễ má!"
Thanh âm Dịch lam quyết tuyệt, như chọc một cái lỗ thủng trong tim Cảnh Ngọc.
"Lam tỷ tỷ."
"Chị cũng không mắc nợ em..."
"Còn chưa đi!"
Dịch Lam gần như quát lên, con ngươi giận đùng đùng đe dọa nhìn cô, hận không thể đem cô xé xác.
"Em..."
Cảnh Ngọc muốn nói lại thôi, cúi thấp đầu, cuối cùng bất lực xoay người.
"Em thích chị, Lam tỷ tỷ."
Nhỏ giọng nói một câu, Cảnh Ngọc thất hồn lạc phách bước ra ngoài cửa.
"Rầm" một tiếng, Dịch Lam đóng cửa phòng vệ sinh, tựa cửa ngồi xuống. "Ui" hạ thể từng trận từng trận trích ra đau nhức, khiến cô nửa điểm động đậy thôi cũng không được. Cô nhất định phải sớm khử trùng,
Suy nghĩ rõ ràng lại thì trình độ móng tay nha đầu kia thật bén, ngoài dự liệu làm nơi đó của cô bị thương lợi hại.
"Bỏ đi, bỏ đi."
Dịch Lam nhắm hai mắt, nợ cô ấy còn thiếu cuối cùng cũng trả hết, chỉ là giờ phút này trong đầu cô vẫn lưu lại hình ảnh cô ấy. Tại sao nơi ngực lại buồn bực, mùi vị trong miệng lại trở nên khổ sở.
Giọt nước nơi khóe mắt im lặng rơi xuống, Dịch Lam khịt mũi, thở sâu một chút, bắt đầu dọn dẹp 'vết thương' hạ thể.
Rời khỏi nhà Dịch Lam, Cảnh Ngọc xoay người dừng chân tại chỗ rất lâu, quanh quẩn không tiến lên. Cảnh Ngọc nhìn ngón tay, màu đỏ nọ bao quanh từng giây từng phút đều nhắc nhở cô toàn bộ mọi chuyện vừa phát sinh.
Rốt cuộc mình sao lại làm chuyện vô liêm sỉ như vậy với Lam tỷ tỷ. Lúc này là lúc muôn vàn không thể để chị ấy lại một mình, nhưng chị ấy lại đang rất giận mình.
Chuyện đến tận lúc này, Cảnh Ngọc rốt cuộc mới nhận ra một chuyện, cô đã không thể rời xa Dịch Lam. Bất luận sau này Dịch Lam làm chuyện gì, cô cũng sẽ tha thứ vô điều kiện. Chuyện oán hận trước kia với Dịch Lam sớm đã theo thời điểm nhìn thấy hạ thể Dịch Lam không ngừng chảy máu, mà tan thành mây khói. Cho nên cô không thể rời đi được.
Thật vất vả xử lý tốt 'vết thương', Dịch Lam kéo lê thân người mệt mỏi, dùng khăn lông ấm lau chỗ đó một chút, liền tựa đầu lên giường. Cô nhắm mắt lại, cố gắng muốn tiêu diệt bóng người trong đầu. Nhưng lại cảm thấy đầu đau sắp nứt ra, bất tri bất giác, cô rơi vào hôn mê.
Đợi một lúc lâu thấy trong cửa không có động tĩnh, Cảnh Ngọc càng lo lắng, rất sợ Dịch Lam ở bên trong đã xảy ra chuyện. Dù cô biết Dịch Lam là bác sĩ, nhưng chính là vẫn không yên tâm. Mà giờ này chính là đã chập tối, Cảnh Ngọc chà chân tại chỗ, cảm thấy có chỗ không ổn. Cô thử gõ cửa nhà Dịch Lam một chút, lại không có được bất kỳ hồi đáp.
"Lam tỷ tỷ, chị thấy khá hơn chút nào không?"
"Lam tỷ tỷ, em vào được không?"
Vẫn không có ai đáp lại, tay gõ cửa bất giác càng dùng lực, liên tục gõ, vẫn không có động tĩnh gì.
"Lam tỷ tỷ, em vào trong đó!"
Cảnh Ngọc nhấc chân dùng lực, một cước đạp cửa phòng. Khẩn trương nhìn vào trong, chỉ thấy Dịch Lam yên tĩnh nằm trên giường, giống như đang ngủ. Không đúng. Cảnh Ngọc nhíu mày, bước nhanh về trước, nhẹ nhàng lay Dịch Lam.
"Lam tỷ tỷ! Lam tỷ tỷ!"
Chân mày Dịch Lam nhíu chặt, đôi môi bất an đóng kín, sắc mặt có chút mất tự nhiên ửng đỏ. Cảnh Ngọc sờ trán cô, nhiệt độ nóng hổi đả thương lòng bàn tay.
"Lam tỷ tỷ!"
Ngay lập tức, đầu tiên Cảnh Ngọc gọi xe cứu thương, rồi từ phòng vệ sinh lấy khăn lông ướp lạnh áp lên trán cô.
Trong mắt tràn đầy đau lòng canh giữ bên giường, cô chấp tay cô ấy dán vào cằm mình, nhẹ hôn lên.
"Lam tỷ tỷ, chị ngàn vạn lần đừng có chuyện gì a!" Cảnh Ngọc nỉ non.
"Thích..."
Bỗng, cô nghe thấy tiếng nói chuyện yếu ớt, Cảnh Ngọc ghé tai sát lại,
"Lam tỷ tỷ, chị nói gì?"
"Chị thích Ngọc..."
Trong lòng Cảnh Ngọc cả kinh,
"Lam tỷ tỷ, mới vừa rồi chị nói gì?!"
Chẳng qua, Dịch Lam không còn âm thanh nào nữa, Cảnh Ngọc mừng rỡ nhìn cô,
"Lam tỷ tỷ, em có thể xem đây là chị