"Bây giờ cô có thể đi rồi."
Cảnh Lang không hề phản ứng lại lời nói của cô, mở cửa xe. "Hồng phu nhân" nhìn chằm chằm hồi lâu, cuối cùng đứng dậy rời khỏi xe. Hai tay Cảnh Lang cầm lái, nhìn về trước. "Hồng phu nhân" nắm chặc dây túi xách, cuối cùng xoay người lại.
"Tôi nghĩ mình sẽ không liên lạc cho cô."
Quăng lại những lời này, cô rời đi. Cảnh Lang nhìn chằm chằm bóng lưng cô, vô lực tự độc thoại.
"Rốt cuộc mình đang làm chuyện xuẩn ngốc gì thế này!"
Sau khi về đến nhà, cảm thấy cả người có chút mệt mỏi, chuẩn bị đi tắm rửa, ngủ một giấc thật ngon. Dù sao tối qua ngồi trên sàn nhà một đêm, cũng không được dễ chịu bao nhiêu. Lúc ánh mắt vô tình chạm đến bức hình trên vách tường.
"Cảnh Ngọc!" =)))))
Cảnh Lang vỗ đầu mình một chút, ôi trời, cô lại bỏ quên cô em gái mình ở đó. Nhưng ngay sau đó trấn định lại, tỉ mỉ hồi tưởng lại tất cả chuyện hôm qua, theo lý, sau đó Cảnh Ngọc hẳn là sẽ liên lạc cho mình, sao đến bây giờ cũng không nhận được điện thoại. Trong lòng mờ mịt lo lắng, không biết Cảnh Ngọc đã xảy ra chuyện gì? Vì vậy lập tức dùng di động gọi lại cho Cảnh Ngọc, không biết điện thoại sao cứ liên tục ở vào trạng thái không có sóng.
Cảnh Lang phiền não gãi đầu một cái, đều do cái cô đáng ghét kia, cô vậy mà lại bỏ em gái ruột mình ở đó. Nhưng dựa theo thân thủ của Cảnh Ngọc, cũng đủ để tự bảo vệ bản thân. Nhưng mà, xã hội lòng người hiểm ác, chỉ sợ bị người hãm hại. Càng nghĩ càng bất an, liền bấm một dãy số khác.
"Kẻ nào không có mắt, đi gọi giện thoại cho bà hả!"
Theo thói quen, bên kia truyền đến giọng nữ giận dữ.
"Nghiêm Tinh, không thấy Cảnh Ngọc đâu hết."
Cảnh Lang bình tĩnh nói.
"Tiểu Lang Lang!"
Thanh âm chợt trở nên hết sức thân thiết.
"Bây giờ cậu lập tức dẫn người đến Dạ Mị đi!"
Cảnh Lang kể đại khái chuyện phát sinh tối qua.
"Ùi ui! Không ngờ Tiểu Lang Lang tâm như chỉ thủy sẽ bị trúng chiêu của một cô gái hộp đêm!"
Nghiêm Tinh nói chuyện không đứng đắn, trong lòng hàm chứa tầng ý khác.
"Đừng nói nhảm! Cậu lập tức dẫn người đến Dạ Mị ngay bây giờ cho mình!"
Cảnh Lang căn bản không muốn nhiều lời với người bạn thời thơ ấu của mình.
"Biết rồi, chuyện của Tiểu Ngọc đương nhiên cũng là chuyện của mình a!"
Sau khi cúp máy, Cảnh Lang ngồi trên salon, ngã người về sau. Nghiêm Tinh làm bạn tốt với Cảnh Lang và Cảnh Ngọc, nhưng nhỏ hơn hai người vài tuổi. Hiện nay đang học tại một trường đại học hạng ba, bắt đầu từ thời còn học cấp hai, đã thích gây chuyện khắp nơi, lấy việc cướp bạn gái người khác cùng đánh nhau làm thú vui. Nhớ lại cái thời học cấp ba, Nghiêm Tinh tụ tập với một đám côn đồ lâu la đường phố không nhà cửa lập thành bang phái gì đó, tên là "Tinh Nguyệt Bang". Đại đa số những tên côn đồ đều là cô nhi, hoặc những tên có cha không đau mẹ không thương. Kết quả có một lần, bọn họ dính vào vụ án giao dịch của hắc bang, may có Cảnh Lang nghĩ cách bảo vệ đưa các cô ra. Cũng vì vậy, Cảnh Lang dứt khoát mời người đặc biệt phụ trách huấn luyện nhóm người này, coi như các cô làm vệ sĩ tư nhân cho nhà họ Cảnh. Chỉ là sau sự kiện kia danh tiếng "Tinh Nguyệt Bang" nổi lên như cồn, ngược lại vang xa. Trên thực tế, Cảnh Lang cũng không thích tính tình Nghiêm Tinh, bởi vì cô không chỉ lạm tình, càng có thể nói trên tình trường lăng nhăng rất nhiều, với Nghiêm Tinh mà nói giá trị quan của cô là đời người phải vui chơi cho đủ, Cảnh Lang có thế nào cũng không đồng ý về phương diện này, dường như là cái khuôn đúc ra y đúc từ Nghiêm Yên thời còn trẻ. Mới vừa rồi gọi điện, rõ ràng có thể nghe được thanh âm của những cô gái khác, cậu ta cũng lại đang lăng nhăng làm loại chuyện đó, không biết lại những cô gái ngu ngốc nào bị hủy hoại trên tay cậu ta.
---
Trong căn phòng mờ tối, Cảnh Ngọc mở mắt.
Mình đang ở đâu vậy?
Cô muốn ngồi dậy, nhưng phát hiện cả người không có sức lực.
Hơi ngước cổ lên, nhìn bản thân một chút, thì ra đang nằm trên một chiếc giường lớn, quần áo trên người vẫn từ tối hôm qua. Nghĩ đến đây, trí nhớ vọt về như cơn thủy triều. Nói vậy, cô đã bị người ta chụp thuốc mê.
Đáng chết? Lại dám làm loại chuyện như vậy với bổn tiểu thư!
Theo tình trạng thân thể hiện tại, cô không chỉ bị trúng thuốc mê, còn bị người ta tiêm thuốc tê. Chính là nói, bây giờ cô tựa như một con dê đang đợi bị làm thịt.
một tiếng, cửa phòng lúc này mở ra. Nhìn thấy người bước vào cô không giấu được kinh ngạc, Cảnh Ngọc ngơ ngác nhìn chằm chằm người nọ. Chính xác mà nói, là một người có mái tóc màu bạc trắng bắt mắt.