Ca phẫu thuật được tiến hành vào thứ bảy. Vào ngày này, Cảnh Lang đưa theo Cảnh Tiểu Lang và Lục Hồng đến bệnh viện trước đó do Dương Mỹ Linh sắp xếp.
Bắt đầu từ sáng sớm, cả người Lục Hồng đều rơi vào trạng thái khẩn trương. Cảnh Lang có thể cảm nhận được sự bất an của cô, một mực luôn nắm lấy tay, dành ra sự khích lệ.
"Mẹ, đừng sợ!"
Cảnh Tiểu Lang trong ngực lộ ra đầu nhỏ, vỗ tay kêu lên. Hiện giờ, tai và đuôi của Cảnh Tiểu Lang vẫn không thể thu hồi thật tốt được. Vì vậy hôm nay lúc ra cửa, Cảnh Lang đội cho bé con cái mũ, mặc đồ liền thân, giấu cái đuôi nhỏ trong áo.
"Ừm, mẹ không sợ."
Lục Hồng cầm bàn tay bé nhỏ của Cảnh Tiểu Lang, ôn nhu nói.
"Vợ, đợi sau khi phẫu thuật, chị nhất định sẽ nhốt em trong phòng ba ngày ba đêm."
Giọng điệu cực kỳ mập mờ, hăng hái hướng Lục Hồng nháy mắt.
"Cảnh Lang, đồ đáng ghét!"
Lục Hồng đỏ mặt nhìn cô, đương nhiên hiểu ý. Nhưng trong lòng lại biết, người này chỉ là muốn mình thả lỏng.
"Vợ, lẽ nào em không muốn~"
Cảnh Lang cố ý cười thô bỉ nói, tay chíp bông nhân cơ hội bóp trước ngực cô một cái.
"Lang, chị!"
Lục Hồng giận thật, nhắm mũi chân cô chính là một cước.
"Úi! Vợ, đau!"
Cảnh Lang yếu ớt nhìn Lục Hồng.
Trong bệnh viện, Dương Mỹ Linh cùng bác sĩ đợi trước cửa từ sớm, cô biết lần phẫu thuật này tuyệt không thể có chút sơ suất. Chỉ là, khi cô nhìn thấy Cảnh Lang một nhà ba người bộ dạng hạnh phúc, đi về phía này, thì trong lòng mơ hồ đau nhức.
"Cảm ơn cô, Dương phu nhân."
Lục Hồng gọi xa lạ, khiến trong lòng Dương Mỹ Linh càng khó chịu.
"Đây là việc chị nên làm, chị luôn không quên lời hứa hẹn năm đó." Ánh mắt Dương Mỹ Linh đượm buồn.
Lục Hồng nhất thời cứng họng, bỗng nhiên nhớ lại ngày tháng các cô còn ở Dạ Mị, trong lòng muôn vàn cảm khái. Cảnh Lang cũng cảm nhận được bầu không khí vi diệu giữa cả hai, đương nhiên không vui. Ôm chầm eo Lục Hồng, mặt lạnh đối Dương Mỹ Linh nói:
"Xem như tôi nợ cô một mối ân tình."
Lực đạo ôm eo Lục Hồng không ngừng tăng thêm, Lục Hồng biết Cảnh Lang khẳng định lại ghen, lập tức nói:
"Hy vọng sau này giữa chúng ta vẫn là bạn thân của nhau."
"Ừm."
Thấy sắc mặt Cảnh Lang đã xanh mét, Dương Mỹ Linh ngược lại cười hướng Lục Hồng đưa tay, Lục Hồng nắm lấy tay cô một cách tự nhiên.
Toàn bộ mặt Cảnh Lang cũng sắp 'một màu xanh xanh chấm thêm màu vàng', Dương Mỹ Linh rút tay về đúng lúc. Lục Hồng ném cho Cảnh Lang một cái liếc mắt, móc vào cánh tay cô, tiến tới bên tai nhỏ giọng:
"Lang, đừng nhỏ mọn như vậy~"
"Hừ!" Cảnh Lang cố ý ngoảnh mặt.
Lục Hồng thay quần áo bệnh nhân màu trắng, nằm trên giường đang chuyển động. Cảnh Lang bế Cảnh Tiểu Lang, lập tức tiến tới:
"Vợ, em cố lên~!"
Cảnh Tiểu Lang đưa ra tiểu móng vuốt nhẹ nhàng đặt lên bàn tay Lục Hồng, dành ra sự khích lệ. Giờ phút này trong lòng Lục Hồng tràn đầy ấm áp, cô hướng cả hai gật đầu liên tục.
"Chị sẽ một mực bên ngoài cùng em!"
Cảnh Lang hôn lên mu bàn tay, ánh mắt vô cùng nóng bỏng.
"Lang..."
Bỗng nhiên Lục Hồng có chút quyến luyến không thôi, đối lần phẫu thuật này cảm thấy bất an. Cô đương nhiên hy vọng Cảnh Lang với bảo bảo có thể cùng vào trong, bên cô cho đến khi xong phẫu thuật.
"Vợ, tin tưởng chị! Sẽ không có việc gì."
Cảnh Lang nhấn mạnh thêm một lần, hóa giải tâm tình khẩn trương cho cô.
Rốt cuộc dưới ánh mắt nóng bỏng của Cảnh Lang, Lục Hồng ánh mắt quyến luyến, bị đẩy vào phòng phẫu thuật. Dương Mỹ Linh một mực đứng bên cạnh trong lòng có đủ mùi vị, cảm giác bản thân giống như người thừa. Ngực buồn rầu, vì vậy quyết định ra ngoài hóng mát một chút.
Cảnh Lang bế Cảnh Tiểu Lang ngoài cửa phòng phẫu thuật,
"Mẹ~ mama sẽ không sao cả đâu."
Tiểu móng vuốt sờ gương mặt Cảnh Lang một cái,
"Tiểu Lang ngoan, cùng mẹ đợi mama ra!"
"A ô~~~!"
Cảnh Tiểu Lang nhẹ nhàng kêu lên.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, chờ đợi vô cùng sốt ruột khiến thần kinh Cảnh Lang giây phút nào cũng căng thẳng. Nhưng mà, nửa đường lại xuất hiện một người cô không thể ngờ đến.
"Cảnh Lang~~~~!"
Nghiêm Tinh phất phất tay, từ cửa chính bệnh viện đi tới, nụ cười dị thường rực rỡ.
Cảnh Tiểu Lang nhạy bén lộ ra đầu nhỏ,
"Mẹ, con ghét dì! Ô ô ô! Thối thật thối!"
Thời gian Lục Hồng làm phẫu thuật, Cảnh Lang có nói với Nghiêm Tinh. Chỉ là lúc này, nụ cười của cậu ấy lại làm người ta không rét mà run...
"Cho mình mượn bé con hai ngày, thấy sao?"
Mở miệng không phải hỏi tình hình Lục Hồng, mà là trực tiếp nói ra yêu cầu không thể nào tưởng tượng được.
"Nghiêm Tinh, cậu có ý gì?"
Cảnh Lang không vui nhướng đôi mi thanh tú,
"Haha, ý trên mặt chữ~~"
Nghiêm Tinh nói xong, liền muốn đi qua cướp Cảnh Tiểu Lang trong ngực Cảnh Lang.
Tay Cảnh Lang buông lỏng, Cảnh Tiểu Lang nhanh chóng nhảy lên mặt đất, quay đầu ghét bỏ nhìn đối phương. May mắn bệnh viện này do Dương Mỹ Linh mở, vì để Lục Hồng có thể làm phẫu thuật, trong bệnh viện ngoại trừ một số ít y tá, cũng không lưu lại bệnh nhân khác.
"Nghiêm Tinh!" Cảnh Lang quát lên,
"Hahahaha~~ mình nói này Cảnh Lang, cậu sao trở nên keo kiệt vậy?"
"Mình chẳng qua chỉ hỏi mượn bé con của cậu hai ngày, mà cậu lại giống như con sói bị đạp trúng đuôi vậy!"
"Mượn làm gì?!"
Cảnh Lang nghiêm nghị hỏi,
"Chuyện này phải hỏi chủ nhân mình rồi~~~~"
Nghiêm Tinh vẫn bày ra gương mặt tràn đầy nụ cười, nhưng giờ phút này nhìn lại cực kỳ chán ghét.
Quả nhiên, Nghiêm Tinh đã xảy ra vấn đề!
Lúc này Cảnh Lang phán đoán, trong đầu hiện lên Nghiêm Tinh sau khi từ bệnh viện tâm thần trở lại, một loạt các cử chỉ khác thường của cậu ấy. Xem ra Cảnh Kỳ còn làm vài chuyện khác với Nghiêm Tinh.
"Tiểu Lang, trước tìm một chỗ an toàn ngoan ngoãn trốn."
Cảnh Lang hướng Cảnh Tiểu Lang trên đất nói.
Cảnh Tiểu Lang gật đầu, liền hướng phía xa chạy đi. Nghiêm Tinh vừa định xê