Khi Vương Chỉ Hinh về đến nhà, trong phòng khách tối mịch mơ hồ có bóng người đang ngồi.
"Như Ca?" Vương Chỉ Hinh khiếp đảm kêu một tiếng.
Bóng người từ từ đứng lên,
"Như Ca, sao không bật đèn lên?"
Vương Chỉ Hinh bước nhẹ lui về sau, theo bản năng muốn đi tìm chốt mở nguồn điện.
Bóng người thoáng một cái, sau tiếng thét chói tai của cô, thân thể bị cô ấy dùng sức ôm rất chặt.
"Như Ca!"
Vương Chỉ Hinh hoảng sợ kêu lên,
"Xem ra chị không hiểu nhiệm vụ của thị tẩm là gì rồi."
Dù tầm mắt ở trong bóng tối, nhưng Vương Chỉ Hinh vẫn có thể cảm nhận được ánh nhìn nguy hiểm của đối phương, cô ấy cách cô rất gần, mỗi một hơi nóng thở ra cô đều có thể chân thiết cảm nhận được.
"Như Ca, buông chị ra!"
Vương Chỉ Hinh giãy giụa lần nữa nói,
"Buông chị ra? Không thể được."
"Để chị lại đi tìm gã con hoang đó."
Giản Như Ca quát lên,
"Hắn không phải gã con hoang!"
Lần này Vương Chỉ Hinh cũng nổi giận,
"Hắn là bạn trai chị, còn em cái gì cũng không phải."
Vương Chỉ Hinh nói ra điều cô cho là sự thật, không hề nghi ngờ sẽ càng kích thích cơn giận của Giản Như Ca hơn.
"Bạn trai? Haha."
Giản Như Ca cười nhạt,
"Cô ngốc, hắn cơ bản không hề thích chị. Hắn muốn là thân thể chị thôi!"
"Còn chị là thị tẩm của tôi! Thân thể chị trái tim chị tất cả đều là của tôi!"
Trong phút chốc Vương Chỉ Hinh ngốc lăng, quần áo trên người cô bị tuyệt tình xé đi.
"Á!!!" Cô thét lên hai tay bao bọc thân thể, Giản Như Ca hai tay xốc ngang cô lên.
"Lần này tôi sẽ không dễ dàng buông tha cho chị."
Giống như lời thề, Giản Như Ca ôm chặt cô phi nước đại vào phòng ngủ.
"Đừng mà! Đừng!!!"
Vương Chỉ Hinh ý thức được sẽ phát sinh chuyện gì, liều chết chống cự.
"Chúng ta đều là con gái! Như Ca, dừng tay!!"
"Thế này không đúng."
"Không được."
Lúc này Giản Như Ca cái gì cũng không nghe vào, trong lòng chỉ có một ý nghĩ duy nhất, chính là triệt để biến Vương Chỉ Hinh thành người phụ nữ của mình.
Bên trong phòng ngủ rất nhanh truyền đến tiếng thở dốc mập mờ, luôn có tiếng kháng cự yếu ớt cùng với tiếng khóc thút thít của Vương Chỉ Hinh.
Giờ phút này, cô tựa như một con cừu nhỏ đợi bị làm thịt, bất lực kháng cự 'dã thú' đang muốn cướp đoạt cô.
Hai tay cô vững vàng bảo vệ hạ thể, bắp đùi thật chặt khép lại.
Con ngươi Giản Như Ca đỏ như máu, không chút lưu tình dùng sức đẩy hai bắp đùi cô ra, đem đầu gối cọ vào.
"Đừng mà!!!"
"Giản Như Ca, em điên rồi! ! ! ! !"
Dưới tiếng kêu tê tâm phế liệt của Vương Chỉ Hinh, ngón giữa Giản Như Ca không chút do dự đâm vào trong.
Màng mỏng manh tượng trưng cho sự thuần khiết bị trạc phá một cách tuyệt tình, đầu ngón tay truyền tới cảm giác ấm áp làm Giản Như Ca hưng phấn xao động không ngừng.
"Bây giờ chị đã là của tôi."
"Không! Ta không phải của ngươi!! Vĩnh viễn cũng không phải!!"
Đau đớn trong cơ thể ngược lại làm Vương Chỉ Hinh hít một hơi lạnh, nước mắt không ngừng từ khóe mắt lăn xuống. Sống đến bây giờ, lần đầu tiên trong đời Vương Chỉ Hinh cảm thấy khuất phục, cô lại bị một người phụ nữ cưỡng...
"A."
Giản Như Ca chỉ cười nhạt, trong cơ thể của cô bắt đầu tùy ý đòi lấy,
"Đừng mà!! Đau quá!! Đừng!!"
Vốn chưa hoàn toàn ướt át dũng đạo khô khốc bị đột nhiên xâm phạm, cơ bản không chịu nổi tiết tấu cường bạo như vậy của Giản Như Ca.
Nghe cô kêu đau, Giản Như Ca theo bản năng ngừng lại, ánh mắt thương yêu nhưng cũng chỉ thoáng qua, cô lại bắt đầu đâm vào, không chút cố kỵ đến cảm thụ của Vương Chỉ Hinh.
Cô chỉ biết cô ngốc này cần phải bị trừng phạt, nếu đã là thị tẩm của cô, phải thật ngoan biết thân biết phận của mình.
"Dừng lại!! Ta hận ngươi!!"
"Ta hận ngươi!!!"
Vương Chỉ Hinh kêu khóc, đôi mắt tức giận trừng mắt nhìn Giản Như Ca.
Trong nháy mắt Giản Như Ca chạm đến ánh mắt đó của cô, tận lực tránh đi.
Rất nhanh, đau đớn bị một loại cảm giác vui thích thay thế, cảm giác ngưa ngứa tê dại đang rong ruổi trong cơ thể cô. Vương Chỉ Hinh không kềm được 'rên' lên thành tiếng.
Cô dùng răng cắn môi, ngăn chặn âm thanh đang tràn ra. Giản Như Ca lại đột nhiên dừng động tác, tiến tới bên tai, đầu lưỡi khẽ liếm dành tai cô.
"Thế nào? Cảm thấy thoải mái rồi."
Vương Chỉ Hinh cố ý xoay mặt đi, không nhìn tới cô.
"Nữ nhân khẩu thị tâm phi, xem chị còn mạnh miệng tới bao giờ."
Giản Như Ca lại gia nhập thêm một ngón.
"Á! ! ! Đừng mà! ! ! ! ! !"
Vương Chỉ Hinh thất kinh kêu thành tiếng,
"Vậy sẽ cho chị càng thoải mái hơn."
"Giản Như Ca, ngươi tên súc sinh này! Ngươi là một tên ác ma!!" Vương Chỉ Hinh mắng,
"Còn khí lực mắng người à?"
Giản Như Ca khịt mũi xem thường, gia nhập thêm ngón thứ ba.
"Ư AAA!! Khốn nạn! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !"
Toàn bộ thân người Vương Chỉ Hinh cong lên, tay níu lấy ga trải giường thật chặt, chân căng ra rất chặt.
"Tôi sẽ cho chị vui sướng. Chị sẽ yêu thích loại cảm giác này."
Giản Như Ca nói nhỏ bên tai cô, khẽ cười.
Cô càng ra sức trừu động,
"Biến thái!!"
Vương Chỉ hinh hung hăng mắng cô một câu.
Không thể không nói, cơ thể căng chặt của Vương Chỉ Hinh có thể khiến cô điên cuồng, hai mắt Giản Như Ca đỏ lên, quyết định hoàn toàn chinh phục cô gái này.
Cô hung hăng hướng bên trong đâm vào, lại co rúm ngón tay, bấu vào tường thịt.
Trong chớp mắt,
"Á! ! ! ! ! ! ! !"
Vương Chỉ Hinh thét lên chói tai, thân thể đạt tới cực điểm. Tường thịt co rúc kịch liệt tựa như muốn đem ngón tay cô kẹp đứt, Giản Như Ca nặng nề thở hổn hển, cũng thoải mái khẽ hừ một tiếng.
Thân thể Vương Chỉ Hinh không ngừng run rẩy, một lúc lâu mới ngừng sợ hãi. Cô đóng chặt hai mắt, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
Giản Như Ca thỏa mãn rút tay ra, bỏ vào miệng liếm láp. Bên trên vẫn còn vương lại mùi máu riêng biệt của Vương Chỉ Hinh.
Cô bế Vương Chỉ Hinh vào phòng tắm, giúp cô rửa ráy một phen, sau đó ôm lấy cô nằm lên giường.
Nửa đêm, Vương Chỉ Hinh phát sốt rất cao. Giản Như Ca kinh hoảng, liền đưa cô vào bệnh viện gần đó.
Tỉnh táo lại, cô mới giật mình bản thân đã làm chuyện quá nóng nảy với cô ấy.
Nửa tỉnh nửa mê, trong miệng Vương Chỉ Hinh lặp đi lặp lại lẩm bẩm:
"Đừng mà!! Đừng!! Van xin em, Như Ca, đừng!!"
Chuyện này khiến cô càng áy náy tự trách, từ lúc nào cô lại đối với nhân loại nổi lên lòng trắc ẩn.
Vương Chỉ Hinh đổ bệnh nằm