Ngơ ngác đứng trước cửa phòng thay đồ, tâm Lục Hồng suy nghĩ trăm bề.
"Sau này đây chính là phòng để cô thay đồ và để quần áo, đồng phục làm việc đều để bên trong."
"Tối bảy giờ làm, thẳng đến sáu giờ sáng hôm sau."
"Thật ra công việc của cô rất đơn giản, đưa cho mỗi phòng một ít thức ăn, trái cây các loại."
"Nếu khách muốn chút rượu, cũng sẽ do cô phụ trách đưa đến."
"Chỗ Mỹ Nhân Cư chúng tôi có cung cấp karaoke, các loại hình phục vụ giải trí..."
Cuối cùng, người đàn bà ném vào tay cô một chùm chìa khóa lạnh lẽo, hơn nữa căn dặn cô tối bảy giờ thay quần áo xong tập hợp ở đây.
Từ đầu đến cuối, người đàn bà cũng không nhìn cô lấy một cái, đối phương là một phụ nữ trung niên độ chừng ba bảy ba tám trang điểm đậm, trên người có đậm mùi nước hoa rẻ tiền, khiến cô thấy khó ngửi muốn che mũi lại, nhưng cô không thể. Dù sao bây giờ cô đang ăn nhờ ở đậu, người đàn bà này là người quản lý nhân viên phục vụ bọn cô. Lục Hồng có thể đọc được trong mắt bà ta vẻ khinh khi, chán ghét, nhưng cô sớm đã thấy quen, bởi vì con mắt trái bị mất đi vĩnh viễn, mà cô bị bao nhiêu ánh mắt ghẻ lạnh của người đời. Có một quãng sống của mình, cô đã được thấy hết tình đời ấm lạnh nơi thế gian, cũng thấu rõ lòng người. Nhẹ nhàng mở cửa tủ, nhìn bộ đồng phục, cô suy nghĩ có cần mặc thử một chút không.
Vừa muốn đưa tay lên, lại nghe thấy một trận tiếng cười nói, đang đi đến bên này. Một cô gái độ chừng hai mươi tuổi tươi cười, đi vào, lúc thấy Lục Hồng, hơi sững sốt.
Lục Hồng cúi đầu, mím môi không nói chuyện.
"Chị là người mới đến?" Một cô gái trong số đó lên tiếng.
"Ừ."
Nhẹ nhàng đáp lại. Một tay đóng cửa tủ, xoay người lại "Chào mọi người."
Một cô gái khẽ hít một hơi.
"Ách, Tiểu Mẫn, tui nghĩ tụi mình hay là ra ngoài dạo một vòng trước đi."
"Hả? Sao vậy, Doanh Doanh."
Cô gái mới chào hỏi bị một cô gái khác lôi đi, chỉ là trước lúc đóng cửa, cô còn hướng Lục Hồng vẫy vẫy tay.
Đợi các cô rời đi, Lục Hồng mới khổ sở nhấp miệng.
-----
Cảnh Ngọc bình an trở về, để Cảnh Lang thở phào nhẹ nhõm. Nhưng bắt đầu từ hôm đó, Cảnh Ngọc liền để ý Cảnh Lang có gì đó không đúng.
"Chị, tối nay cũng không đi hả?"
Xốc túi xách lên, Cảnh Ngọc dò xét hỏi một câu.
"Ừ." Phê duyệt tài liệu trong tay, Cảnh Lang cúi đầu, thuận miệng trả lời.
"Hả?? Nhưng chị đã liên tục tăng ca một tuần lễ rồi." Cảnh Ngọc chần chừ nhìn cô.
"Gần đây chuyện của công ty tương đối nhiều, vừa cạnh tranh được một hạng mục, tiếp theo sẽ có rất nhiều công việc cần phải xử lý, em cũng không phải không biết, hay là em muốn ở lại giúp chị một tay?"
Cảnh Lang ngẩng đầu, thú vị mà sâu xa nhìn cô.
"Mới không cần!!!" Cảnh Ngọc ngẩng đầu, vẫy vẫy tóc mình.
"Vậy còn không mau đi đi?" Cảnh lang nhướng mi nhìn cô một chút.
"Chị, trước tiên em có chuyện muốn hỏi, điện thoại của em, chị có thấy đâu không? Còn có túi xách của em nữa." (rồi xong, chụy ý đem cho gái rồi =)))))))))))))))
"Ách. Bình thường em thích để đồ đạc lung tung. Chị làm sao biết? Nói không chừng em lại bỏ quên ở đâu đó rồi?"
Một nét ửng hồng nhẹ không dễ phát hiện thoáng qua trên mặt, Cảnh Lang hắng giọng, nghiêm túc nói.
"Nhưng em nhớ rõ tối hôm đó em để trên xe trên ghế sau mà. Sau khi trở lại, em tìm rất lâu, cũng không tìm thấy." Cảnh Ngọc tóm được nét biến hóa vi diệu trên mặt cô, tiếp tục truy vấn.
"Đã nói chị không biết, không có gì thì em mau rời công ty đi!"
Cảnh Lang lấy ra dáng điệu thân là tổng tài công ty của mình, muốn nhanh chóng phải kết thúc đề tài này.
"Xì~ không nói thì không nói, thôi đi. Em thấy rõ ràng trong lòng chị có quỷ. Nói về chuyện người phụ nữ xinh đẹp được chị mua hôm đó chút ha? Bị chị giấu đâu rồi!"
Cảnh Ngọc bỗng chống hai tay lên bàn làm việc, rất có hứng thú nhìn chằm chằm cô. Hai đôi mắt xanh thẳm đồng thời đối mặt, giằng co, hồi lâu, Cảnh Lang thở dài.
"Chị để cô ấy đi rồi."
"Cái gì?! Chị, em không nghe lầm chứ! Một trăm tám chục triệu cứ như vậy trôi theo dòng nước, ném hết xuống biển rồi ư?" Cảnh Ngọc cao giọng kêu lên.
"Em nhỏ tiếng một chút, khoản tiền kia coi như là tiền chị bỏ ra." Thần sắc Cảnh Lang ảm đạm nói.
"Có quỷ! Quả nhiên có quỷ!"
Cảnh Ngọc giống như vừa phát hiện được một điều cực kỳ mới mẻ thú vị, nhìn chằm chằm Cảnh Lang, từng chữ