Trong căn phòng yên tĩnh, tư thái đột ngột trở nên giương cung bạt kiếm. Cả chiếc giường lớn bởi vì không chịu nổi áp lực to lớn, bốn chân giường bị đè ép thỉnh thoảng chấn động theo nhịp.
"Tay chị muốn sờ chỗ nào đó?"
Thanh Phượng vững vàng ngăn chặn người dưới thân, nửa thân trên hai khỏa khẽ nâng lên, đôi mắt tựa như lưỡi dao sắc bén, đe dọa nhìn vào mắt người kia.
"Thì nơi này~"
Tri Thu cử động hạ thân một cái, lại nhất thời phát hiện không tránh thoát được. Một hai ba ngón tay, trên da thịt Thanh Phượng giống như đánh đàn piano, xê dịch đến bên trên cặp vú lung lay sắp đổ, trên mặt nhộn nhạo cười gian như đạt được ý xấu.
một tiếng, tay phải không một chút dấu hiệu báo trước dùng sức đẩy ra.
"Ngô." Tri Thu lộ ra vẻ mặt ủy khuất, vô tội nhìn Thanh Phượng.
Thanh Phượng nheo lại đôi mắt phượng, đưa ra cái lưỡi, nửa thân trên dán chặt lấy đường cong chữ S hoàn mỹ di chuyển nhanh của Tri Thu, khẽ liếm gò má cô. Chăm chú nhìn con mồi trước mặt.
"Mùi vị lại biến thành ngon hơn rồi~"
Thanh âm Thanh Phượng khàn khàn mang theo lực hút, nghe vào tai, cũng như có vô số con kiến bò dưới đáy lòng vậy, ngưa ngứa. Tri Thu cảm nhận được dáng vẻ lẳng lơ của Thanh Phượng dính sát lấy mình, đặc biệt là hai khỏa tròn trịa đang cọ vào ngực. một tiếng, nuốt xuống một ngụm nước miếng, nhưng lại mơ hồ cảm thấy một trận bất an. Bình thường khi Thanh Phượng dùng ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm mình, ngược lại là mình phải gặp xui xẻo.
"Bảo bối~ có phải đói bụng rồi không? Tôi đi lấy đồ ăn cho em ha~" Tri Thu chống hai tay lên thân thể, từ từ lui về sau.
"Em đói bụng~"
Ngón tay Thanh Phượng thon dài nhẹ nhàng phất qua cằm cô, thân thể bộc phát gần sát, con ngươi híp lại, dùng chóp mũi cọ cọ má của cô. Mùi thơm mê người trên cơ thể đánh thẳng vào khướu giác, mùi thơm xông vào mũi, giai nhân ở trong lòng. Tri Thu thậm chí có thể cảm nhận được hô hấp nóng bỏng của đối phương, thân người Thanh Phượng bỗng nhiên nóng lên lợi lại. Bụng dưới nóng lên, hạ thể căng thẳng, chút nữa Tri Thu đã đắm chìm vào đó, nhưng lý trí lại nói cho cô, nếu bây giờ không thoát ra, cô liền sẽ trở thành măm thức ăn ngon cho đối phương.
"Hì~ bảo bối, nhất định là thấy mệt rồi~ tôi đi chuẩn bị đồ ăn, để bồi bổ tốt cho em~" Tri Thu cười khan hai tiếng.
"Nói gì vậy~ Tri Thu, chẳng phải thức ăn ở đây rồi sao?"
Ngón tay Thanh Phượng chọt chọt trên ngực cô, lại ác ý đánh vòng.
"Hắc, haha~ bảo bối, thật thích nói đùa~"
Tri Thu nhịn cảm giác khác thường trên ngực, nhanh chóng bắt lấy cánh tay tác quái của cô. Hai chân hơi dùng lực, xoay mình một cái, dùng sức đặt Thanh Phượng dưới thân, bắp chân thật chắc áp trên đùi đối phương, từ trên nhìn xuống cô ấy, trong con ngươi tràn đầy đắc ý không thể nói hết. Tình thế đảo ngược trong phút chốc, Thanh Phượng cũng không tức giận, ngược lại như có như không chơi đùa mái tóc trắng của cô.
"Bảo bối~ nhất định em đã đói đến chóng mặt, nên đầu có chút không được minh mẫn."
Tri Thu cúi đầu xuống, nặng nề hôn lên đôi môi của cô. Hai tay Thanh Phượng không kiềm hãm được vòng qua chiếm lấy phần lưng trơn bóng. Môi rời môi, trong mắt Thanh Phượng lướt qua một tia giảo hoạt.
"Thân ái~ chị cho rằng như vậy em sẽ không thể động được?"
Tri Thu đem một chân chen vào giữa hai chân cô, nơi đầu gối chậm rãi cọ khu rừng rậm nọ, đã cảm thấy một cỗ ướt át.
"Ưhm."
Thanh Phượng không kềm chế được tiếng rên.
"Bảo bối~ em xem mới một chút xíu em lại ướt rồi~"
"Tri Thu, bỗng nhiên em nghĩ đến một chuyện~" Nào ngờ Thanh Phượng không có nửa điểm thẹn thùng, sắc mặt bình tĩnh nhìn Tri Thu.
"Ân? Bảo bối, chuyện gì?" Khóe miệng Tri