Khó chịu, thật sự rất khó chịu. Lúc này đây là cảm thụ duy nhất trong lòng Lục Hồng, chất lỏng chảy vào mũi vào miệng, đầy trong cổ họng.
"Ụa."
Muốn ói nhưng lại không ói ra được, Lục Hồng không ngừng thở hổn hển, ngửa đầu ra sau.
"Khụ, khụ."
Sau khi sặc sụa ho một trận, đầu cô vô lực rủ xuống.
"Thoải mái không?"
Gã đàn ông từ trên cao nhìn xuống Lục Hồng, khóe miệng hơi giơ lên, giống một gã hề gian ác, tận tình trêu đùa con dã thú nhỏ bị mắc kẹt trong lồng.
"Một chút cũng không thoải mái!"
Lục Hồng gắng sức ngẩng đầu lên, đôi mắt quật cường nhìn cả khuôn mặt tên đàn ông, giống như muốn khoét lủng một lỗ trên gương mặt hắn.
"Hahahahahaha! Đến nữa đi, anh chỉ có vậy thôi à?"
Môi của cô trắng bệch, nét mặt chợt trở nên như bị hóa rồ, tuy là cười, nhưng khó mà che giấu được bệnh tình, vẫn không thay đổi được một chuyện, đó chính là hiện tại Lục Hồng đang rất yếu. Cô mạnh mẽ chống đỡ khẩu khí, không chịu thua đọ sức với gã đàn ông.
"Điên rồi hả?"
Đối với điểm này, gã có chút hơi giật mình, há miệng, thế nhưng chốc lát lại liền lộ ra thần sắc điềm nhiên.
"Mèo hoang nhỏ, cô ngày càng hấp dẫn tôi rồi, làm sao bây giờ?"
"Cho dù Cảnh Lang có đến, tôi cũng không nỡ để cô ta mang cô đi."
Gã rất là khổ não lắc đầu, thở dài.
"Cảnh Lang...?"
Chợt vừa nghe thấy cái tên Cảnh Lang, thần sắc Lục Hồng ngẩn ra, cô ấy không phải xảy ra tai nạn xe, bị thương sao?
"Cô lập tức sẽ được nhìn thấy cô ta. Cô xem đi, tôi nói không sai một chút nào chứ, với cô ta cô rất là quan trọng."
Gã híp mắt lại, tỉ mỉ quan sát vẻ mặt biến hóa của Lục Hồng.
"Tôi đối với lời nói dối của anh một chút hứng thú cũng không có, để tôi đi."
Lúc Lục Hồng nói chuyện, thở hổn hển. Toàn thân vết thương đau dữ dội, điểm chết người là cơn nhức đầu lại đi đôi vào giờ phút này, mỗi một câu nói ra, đều sẽ một lần chèn ép lên dây thần kinh của cô.
"Không tin cũng không quan hệ, cô ta cũng sắp đến rồi."
Giọng điệu gã nhẹ nhàng, nghe vào tai Lục Hồng lại như kim châm. Chị ấy tới thật? Vì mình... chị ấy. Lục Hồng không phải đứa ngốc, cho dù cô không nắm được mục đích gã đàn ông bắt cô, nhưng tám phần có quan hệ rất lớn đến Cảnh Lang, không bằng nói, là tên đàn ông bắt trói cô tới, lợi dụng điểm yếu để uy hiếp Cảnh Lang. Nói cách khác, Cảnh Lang tới đây sẽ gặp nguy hiểm, thậm chí có thể uy hiếp đến tính mạng cô ấy. Chỉ cần nghĩ đến Cảnh Lang vì cô, ngực cô cũng như đang bị khối đá lớn nặng đè ép, cô phải dùng khí lực toàn thân định đẩy chúng ra ngoài, nhưng hiển nhiên rất khó. Vì vậy, trong đầu cô lựa chọn theo bản năng né tránh vấn đề này.
Gã đàn ông dùng ngón trỏ câu khởi cằm Lục Hồng, gần như là phản xạ có điều kiện, Lục Hồng quay đầu tránh đi, chột dạ né tránh ánh mắt gã đàn ông.
"Thì ra cô đối với cô ta cũng có cảm giác."
Nghiền ngẫm vừa nói, gã một tay cố định cằm cô, bức bách cô nhìn về phía gã.
"Không có..." Lục Hồng lãnh đạm nói.
"Làm người phụ nữ của tôi đi."
Con mắt hắn chăm chú nhìn chằm chằm cô, chợt đổi lại giọng, nghiêm túc nói.
"Vọng tưởng!"
Bởi vì cằm bị khống chế, lúc nói chuyện, bắp thịt khắp gương mặt run dữ dội, thế nhưng trong ánh mắt nhìn về phía gã đàn ông không hề bỏ sót lột trần sự chán ghét.
"Vậy là cô muốn làm người phụ nữ của cô ta?"
Gã hỏi ngược lại.
"Tôi không làm người phụ nữ của ai hết, tôi chỉ thuộc về chính tôi."
Lục Hồng tức giận nói, trong mắt phải thậm chí có thể nhàn nhạt nhìn thấy một tia màu đỏ.
"Mèo hoang nhỏ, cô biết không? Tôi nghĩ rằng cô đã thích Cảnh Lang."
Lục Hồng chớp mắt, cô không hiểu lời nói của gã đàn ông có nghĩa là gì.
"Thế nhưng cô là phụ nữ khẩu thị tâm phi, tựa hồ vĩnh viễn cũng không bằng lòng thừa nhận sự thật này. Tôi tới giúp cô nghĩ cách vậy."
"Tự cho mình thông minh!"
Lục Hồng liếc hắn một cái.
"Có lẽ đợi sau khi tôi nói xong, cô sẽ cân nhắc đề nghị của tôi."
Gã mỉm cười một tiếng, một bộ tình thế bắt buộc. Trong cái nhìn của Lục Hồng, thế nhưng lại hết sức ngứa mắt.