"Mẫn Yên Nhiên!! Muốn đi đâu vậy?!"
Này không phải chứ, Mẫn Yên Nhiên vừa mới nhấc chân trước lên, nốt nhạc đoạt mạng liền ngân tới.
"Tôi thấy hai người còn rất nhiều chuyện chính sự phải làm cho nên..."
Thanh Phượng một tay chống nạnh, bước mấy bước tới trước mặt cô.
"Mỹ Nhân Cư bị người ta đập phá, cô còn tâm tình mà ngồi đây cắn hạt dưa!"
Một ngón tay chỉ lên mũi Mẫn Yên Nhiên chuẩn bị mắng một trận.
"Một cô gái yếu đuối nhỏ bé như tôi, tay trói gà còn không chặt, làm sao đối phó lại với một đám người chứ. Hắc hắc~ nói lại thì có chị ra tay rồi, xây lại mấy cái Mỹ Nhân Cư cũng không thành vấn đề mà, không phải sao~"
Mẫn Yên Nhiên cười khan hai tiếng, bước chân bất giác lui về sau.
"Mẫn Yên Nhiên! Bớt làm bộ làm tịch trước mặt tôi đi, cô mang tâm tình thích xem kịch vui thì có, đừng tưởng tôi không biết!"
Thanh Phượng nhíu mày, đôi mắt đẹp trợn mắt nhìn cô, lại xoay người nhìn về Mỹ Nhân Cư tan nát tơi tả.
"Nơi này! Giao lại cho cô, trong vòng một tuần, tôi muốn nhìn thấy một Mỹ Nhân Cư hoàn hảo như lúc đầu!"
Mang ngón tay chỉ vào trong Mỹ Nhân Cư, lại một bộ hung thần ác sát muốn ăn tươi nuốt sống Mẫn Yên Nhiên.
"Chuyện này..."
Mẫn Yên Nhiên lộ ra thần sắc khó khăn, lại lén liếc nhìn Mạc Tri Thu đứng một bên, lạnh lùng, không nói một câu.
"Cô nhìn cô ấy làm cái gì!"
Động tác nhỏ này không tránh được mắt Thanh Phượng, nhất thời cô càng bất mãn, thoáng đi qua bên cạnh mấy bước, chặn lại toàn bộ ánh mắt của Mẫn Yên Nhiên.
"Lão bản~ đâu cần khó tính vậy, nhìn thêm mấy lần cũng đâu mất đi miếng thịt nào~"
Mẫn Yên Nhiên cố ý đề cao âm điệu, trên mặt tràn đầy không nhịn được mỉm cười.
"Tôi lấy thân phận lão bản ra lệnh cho cô, sau này không cho phép được nhìn cô ấy!"
Lần này, ngay cả Mạc Tri Thu đứng một bên cũng cứng ngắc co giật môi một cái. Thanh Phượng trợn mắt nhìn cô.
"Xoay người qua cho em!"
Mạc Tri Thu bất đắc dĩ quay người đi, trong đầu suy nghĩ tiểu nha đầu này lại ăn giấm chua với người làm, chỉ là mặt này của em ấy, cô cũng rất thích.
"Tôi nói nè lão bản~ đây lại là chị không đúng rồi, sợ bị người khác nhìn thấy như vậy, vậy tôi có một đề nghị cho chị tìm một cái túi cất cô ấy vào rồi khóa lại, bởi vì mỹ nhân đi trên đường thì có nhiều lắm nha~~"
Mẫn Yên Nhiên cười phơi phới, nghiêng người sang, nhanh chóng đến bên cạnh Mạc Tri Thu, ném cho cô một cái nhìn quyến rũ. Mạc Tri Thu nhắm mắt, bất đắc dĩ cười.
"Mẫn Yên Nhiên!!"
Thanh Phượng không thể nhịn được nữa, giận đến giậm chân tại chỗ, liền muốn đuổi đến.
"Eo ôi~ tôi chợt nhớ ra mình có công chuyện, đi trước đây~~~"
Mẫn Yên Nhiên thừa dịp kẽ hở, lòng bàn chân như được gắn thêm gió, như một làn khói chuồn đi không thấy bóng dáng.
"Hừ!"
Thanh Phượng bỗng nhiên ngừng bước, hai tay khoanh trước ngực, lạnh lùng liếc Mạc Tri Thu, mặc dù trong lòng biết hết thảy những thứ này đều là Mẫn Yên Nhiên trêu chọc, nhưng vẫn cảm thấy ê ẩm. Ai kêu đồ khốn kiếp nhà cô tiền án thật mệt mỏi, từ trước đã là một người không an phận rồi, xem như thân phận của cô ấy rõ ràng để cho rất nhiều người dừng bước để nhìn ngắm thôi, nhưng xã hội ngày nay có rất nhiều tiện nhân không hề sợ chết.
Thấy trên mặt Thanh Phượng một trận xanh, một trận trắng, Mạc Tri Thu đưa tay sờ lên mặt cô, lại bị cô một tay đẩy ra, tức giận xoay người.
"Tiểu nha đầu, ăn giấm chua của người làm." Mạc Tri Thu dứt khoát ôm lấy bả vai của cô.
"Thả em ra!" Thanh Phượng giãy giụa để tay cô buông ra.
"Trong mắt tôi thế nhưng chỉ có một mình em~"
Mạc Tri Thu hôn vào bên tai, nhẹ nhàng, ngưa ngứa.
"Hừ! Có ma mới tin chị!"
Thân thể Thanh Phượng không giãy giụa nữa, an phận rất nhiều, nhưng thanh âm lại ngày càng nhỏ.
Mạc Tri Thu từ sau lưng vòng qua eo, người dán thật chặt với cô, mềm mại nói lời êm ái.
"Được rồi, đừng nóng giận, sao đột nhiên lại trở nên giống con nít rồi."
"Ai là con nít! Đúng đó, em là con nít, chị đi tìm mấy cái người ngự tỷ thành thục với đầy đặn kia đi!"
Thanh Phượng không thuận theo không chịu tha, cô ghét nhất Mạc Tri Thu xem cô là con nít.
"Thành thục~ đầy đặn~"
Mạc Tri Thu nụ cười đậm đầy, hai tay từ từ sờ lên hai ngọn núi của cô.
"Nha! Đây đang là bên ngoài, chị dừng tay mau lên!"
Thanh Phượng vô tình kêu ra tiếng, lại kịp thời một tay bụm miệng lại.
"Chẳng phải trước mặt tôi đã có một người rồi sao~ bảo bối, hình như của em lại lớn hơn rồi~"
Mạc Tri Thu thổi hơi nóng bên tai cô, hết sức trêu chọc nói, chọc cho trong lòng Thanh Phượng ngứa ngáy