Bởi vì chuyện ban sáng, thẳng đến chạng vạng tối, Lục Hồng vẫn một bộ uể oải. Cảnh Lang đau lòng, khuyên cô vào trong phòng nghỉ nghỉ ngơi. Lục Hồng lắc đầu, ngồi trên salon lật sang trang cuốn tạp chí. Cả một buổi chiều, thỉnh thoảng ánh mắt Cảnh Lang sẽ dời đến trên người Lục Hồng, nhưng chỉ cần Lục Hồng ngẩng đầu lên, cô lại ngoan ngoãn xem tài liệu trên tay. Cực kỳ giống một đứa nhỏ phạm lỗi, Lục Hồng không khỏi buồn cười, trộm cười khúc khích.
Mặt Cảnh Lang đỏ bừng ho khan vài tiếng, lấy cái này để tránh bối rối.
"Chậc~ bộ dạng mắc cỡ này là cho ai xem vậy?"
Lục Hồng hiếm thấy trêu chọc, Cảnh Lang ngược lại mừng rỡ như điên,
"Biết mà còn hỏi."
Nói xong, hướng Lục Hồng ném ánh mắt quyến rũ. Lục Hồng cố ý quay đầu sang nơi khác, mặc kệ cô.
Thật vất vả chịu đựng đến giờ tan sở, Cảnh Lang ngáp một cái thật to, duỗi người.
"Ăn cơm trước hay là đi tiệm sủng vật trước?"
"Ăn cơm!"
Lục Hồng gần như đối với đề nghị đi tiệm sủng vật của Cảnh Lang một chút thiện cảm đều không có.
"Tuân lệnh, nữ vương bệ hạ của thần."
Cảnh Lang nắm lấy tay cô, hôn một cái.
"Cảnh Lang, bộ dạng buồn nôn này của chị là muốn cho ai xem vậy?"
Lục Hồng cao ngạo rút tay về, để lại cho cô bóng lưng cao cao tại thượng. Cảnh Lang cũng không tức giận, mỉm cười bước nhanh theo sau. Dù sao cô cũng mơ hồ nhận ra thái độ Lục Hồng đối với cô đã thay đổi.
Trên đường đi, Cảnh Lang đề nghị món ăn nào, Lục Hồng cũng đều chỉ lắc đầu. Trên thực tế cô không hề thấy đói, nhưng nếu không nói vậy, Cảnh Lang nói không chừng sẽ cứng rắn ném cô vào tiệm sủng vật, cô không thích động vật có lông là thật. Có lẽ do bởi một chuyện khi còn bé, tạo thành bóng ma trong lòng như hôm nay, bản năng của cô không thích. Bên tai vẫn tiếp tục tiếng lải nhải của Cảnh Lang không ngừng nghỉ, Lục Hồng nghiêng đầu, trong lúc vô tình liếc thấy McDonald.
"Cảnh Lang, chúng ta ăn cái kia."
Theo hướng ngón tay Lục Hồng chỉ, Cảnh Lang chần chờ một lúc, bất đắc dĩ đáp ứng. Đối với loại thức ăn nhanh như KFC McDonald, cô không thích cho lắm. Huống hồ từ lúc nhỏ, cô chỉ cần ăn một lần, liền bị tào tháo rượt. Theo đạo lý là không nên ăn nha, nhưng cứ cố ý mang một nửa gien của nhân loại, cô đã thua ở điểm này.
"Hình như hết chỗ đỗ xe rồi."
Cảnh Lang nhìn bốn phía,
"Hay là chúng ta mua mang về nhà ăn đi."
Mắt thấy Lục Hồng mặt đầy dáng vẻ không nhịn được, Cảnh Lang đề nghị. Lục Hồng gật đầu. Cảnh Lang trước dừng xe một bên đường, cầm ví da bước xuống.
Lục Hồng một tay chống cằm, tựa vào cửa xe, vô thức nhìn cảnh sắc xung quanh. Theo thời gian, một vài người đi đường chỉ chỉ trỏ trỏ về hướng cô và chiếc xe, cô tạm thời làm như không nghe thấy. Chẳng qua chỉ ngó trái ngó phải, Cảnh Lang vẫn còn chưa ra, cô lại có chút tức giận. Thế nhưng thay đổi suy nghĩ một chút, cảm thấy dường như mình đã tức giận vô lý, bây giờ đang là thời điểm ăn tối, McDonald nhiều người xếp hàng lâu như vậy là chuyện đương nhiên.
Có lẽ cô cũng không phát hiện, chẳng qua chỉ đơn thuần là vì Cảnh Lang đem cô bỏ lại trong xe lâu như vậy, chịu đựng ánh mắt kỳ quái của một đám người, cảm thấy không thích mà thôi.
"Về rồi đây!"
Cảnh Lang xách một bọc túi lớn McDonald vội vã đẩy cửa lao ra ngoài, ngồi vào ghế lái.
"Cảnh Lang... chị rất đói sao?"
Sờ cái bọc còn nóng hổi trong tay, Lục Hồng đỡ trán bất đắc dĩ nhìn cô.
"Tôi đi vào mới phát hiện quên hỏi em muốn ăn món gì, cho nên liền mua mỗi loại một thứ..."
Cảnh Lang ủy khuất vừa nói, vừa cố vờ bộ dạng đáng thương.
Chị ấy đây là đang lấy lòng mình sao?
"Thật ra chị có thể gọi điện cho tôi mà..."
"Thân ái, hình như tôi vẫn chưa mua cho em cái điện thiện di động mới..."
"Không được kêu thân ái!"
Lục Hồng xù lông, ném túi McDonald trở lại trên đùi cô. Cảnh Lang cười đùa, lái