"Cùng lúc đi."
Ánh mắt Long Thất nghiền ngẫm nhìn Cảnh Lang, miệng súng đã chĩa vào đầu.
"Tôi cũng nghĩ như vậy."
Cảnh Lang sao cũng được nói. Tư thế giống nhau, nhưng hai người đứng đối mặt.
"Pằng!"
Long Thất vừa bóp cò, vừa làm nét mặt khoa trương. Là lỗ đạn rỗng.
Dường như cũng đồng thời với hắn, Cảnh Lang ung dung bóp cò.
"Hồng phu nhân" nhìn chăm chú nhất cử nhất động của cả hai, một giây đó, trong lòng cô hồi hộp. Rõ ràng cuộc sống ở Dạ Mị, cô đối với những loại chuyện này rất thường xuyên trông thấy, nhưng vì sao lần này lại khác cô không khống chế được nhịp đập trái tim mình.
Long Thất như sớm đã đoán được câu trả lời, giơ súng lên nhắm ngay Cảnh Lang.
"Cô đoán phát súng này có đạn không?"
Hắn mang nụ cười trêи mặt, dường như tất cả những thứ này chỉ là một trò chơi.
"Anh thì sao, tôi thì không biết. Nhưng tôi có thể xác định phát súng này mà bắn đầu anh sẽ vỡ!"
Cảnh Lang cầm súng giơ lên, thản nhiên nghênh đón phát súng trí mạng của đối phương.
"Không biết tại sao, có thể chết trêи tay cô, tôi cảm thấy sẽ rất vinh hạnh. Vào thời điểm thích hợp, được giết chết bởi người phù hợp, cho đến nay đều là nguyện vọng của tôi."
Long Thất bình tĩnh nói.
"Sợ rằng anh phải thất vọng rồi, có lẽ ông trời cũng không hy vọng anh sẽ chết đi. Tôi không phải một người tùy tiện vây dính máu người."
Cảnh Lang cười nhạt nói.
"Tới đi. Để tôi kiến thức một chút cái chết có mùi vị như thế nào."
Ngón trỏ Long Thất khẽ nhúc nhích.
Tên đã lắp vào cung, không thể không bắn. Cảnh Lang cong khóe miệng, trong lòng đã có tính toán. Cô quay đầu nhìn "Hồng phu nhân" một lần.
"Đối với người lần đầu tiên gặp, nhưng phải chết vì cô, không muốn nói điều gì sao?"
Đôi mắt ngưng lại nhìn đối phương.
"Hồng phu nhân" tim đập rộn ràng, trước lúc cô ấy nói ra câu đó, lòng cô sớm đã không còn bình tĩnh rồi.
"Tự mình đa tình!"
Thật đơn giản bốn chữ, gần như lãnh huyết. Trêи mặt Cảnh Lang thoáng chốc có nét thất vọng, nhưng ngay sau đó lại cười lưu manh nói.
"Hôm nay tôi nhất định sẽ đưa cô đi!"
Hai tiếng súng vang lên đồng thời, vào thời khắc này thời gian tựa như đã ngừng lại, căn phòng yên tĩnh như đã chết lặng vậy. Người dưới đài có nét mặt ngạc nhiên, đồng loạt nhìn chằm chằm cả hai.
Cảnh Lang cười, Long Thất cười. Súng ổ xoay rơi xuống đất, Long Thất đè lên bả vai trái bị thương, xê dịch bước chân về trước.
Cảnh Lang mặc cho máu tươi từ bả vai nhỏ xuống.
"Thần linh đã nói rồi, hôm nay chúng ta nhất định đều phải sống sót."
"Tôi thua rồi, đàn bà và tiền đều thuộc về cô."
Long Thất phất tay ngăn cản vệ sĩ muốn bước lên đỡ hắn.
"Người tôi cần, tiền lấy về đi."
Cảnh Lang hào phóng đưa tay đỡ hắn.
MC trợn mắt há hốc mồm, xoa xoa mồ hôi trêи trán.
"Kết cục ngoài ý muốn! Lần đầu tiên xuất hiện trọng lịch sử của Dạ Mị – Huề nhau!"
Bên dưới rộ lên tiếng vỗ tay. Cảnh Ngọc nhìn thấy Cảnh Lang bị thương, lo lắng chen chúc khỏi đám người, như muốn xông lên. Đúng vào lúc này, một cánh tay từ sau lưng lôi cô ra ngoài, dùng sức bịt miệng cô lại, kéo cô lui về sau, người kia cầm một khối vải trắng trêи tay, Cảnh Ngọc chỉ vùng vẫy một hồi liền hôn mê bất tỉnh.
"Khoan đã!"
Phần thưởng "Hồng phu nhân", lúc này lại hướng về cả hai hô lên. Cô bước nhanh về phía bọn họ, ngay trước mặt Cảnh Lang, ôm lấy cánh tay Long Thất. (Khăn đỏ muốn chết trêи giường =)))
"Tôi sẽ không theo cô, tôi thích nam giới."
Sau đó cô nhìn về phía Long Thất.
"Long thiếu, anh đưa tôi đi đi! Tôi muốn trở thành người phụ nữ của anh."
"Hồng phu nhân" lời nói kiên quyết, ánh mắt cầu khẩn nhìn về Long Thất, hoàn toàn không quan tâm những chuyện xảy ra với Cảnh Lang. Cơn tức của Cảnh Lang tăng vọt cô bước lên trước một chút, cô gái này sao lại thế này? Ngay trước mặt cô, nói thích nam giới, làm nhục cô không kiêng nể.
"Cô gái! Ngậm miệng cô lại."
Không để ý đến đau đớn trêи bả