Vốn cho rằng Cảnh Lang sẽ từ chối lời mời của Tiểu Mẫn, song khi tự mình nhận được điện thoại của Cảnh Lang cô vẫn hơi chút kinh ngạc.
"Bảo bối~ 5h đợi chị dưới lầu, chị tới đón em đi ăn. Em còn nhớ tiểu cô nương ở Mỹ Nhân Cư chứ?"
Câu nói kế tiếp làm Lục Hồng mất biết bao tâm tư để nghe, chỉ tùy ý 'ừ' một tiếng trả lời Cảnh Lang.
Ném di động lên bàn, Lục Hồng nghiêng người dựa vào một góc sô pha.
"Chẳng qua chỉ là một bữa cơm thông thường thôi mà, không việc gì hết."
Cho nên không nên để ý như vậy, Lục Hồng nhỏ giọng thì thầm, cảm thấy chán ghét đối với việc bản thân có hành vi thiển cận, cô vốn không nên là người có tính tình như vậy.
"Cảnh Lang mắc dịch! Đều tại chị!"
Như phát tiết ném gối ra ngoài. Lục Hồng im lặng, từ từ ngồi dậy. Đi tới phòng ngủ, cô mở ngăn kéo lấy viên thuốc tối qua giấu ở đây. Xuất thần nhìn chằm chằm một hồi, cắn răng, lần nữa ném viên thuốc trở lại.
Lúc 5h, Lục Hồng thay quần áo xong xuống lầu, xe Cảnh Lang đúng lúc xuất hiện ở đó.
"Bảo bối~"
Vừa thấy Lục Hồng lên xe, Cảnh Lang đầu tiên là ghé người qua, thơm lên mặt cô một cái.
"Bảo bối thật thơm~ cho chị ngửi em một chút~"
"Tránh ra đi!"
Lục Hồng một tay đẩy gò má cô ra, quay mặt sang chỗ khác nhìn bên ngoài cửa xe.
"Em giận?"
Cảnh Lang nhíu mày, nét mặt trở nên nghiêm túc, xoay người cô lại hỏi.
"Không có."
Lục Hồng cúi đầu, buồn bã trả lời.
"Còn nói không có, ngoan, nói cho chị, đã xảy ra chuyện gì?"
Cảnh Lang kinh ngạc lúc sáng mình đi, Lục Hồng vẫn còn rất tốt. Làm sao mới đó mặt liền xụ xuống. Trong thời gian ngắn như vậy, có thể phát sinh được gì chứ?
"Không có, nhanh lên chút lái xe đi."
Lục Hồng bất mãn đẩy tay cô ra, quật cường nói.
"Có phải nguyên nhân vì bữa cơm này?"
Nghĩ tới nghĩ lui, hôm nay cũng chỉ có chuyện tương đối bất ngờ này thôi.
"Không phải."
"Bảo bối~ nhìn chị."
Cảnh Lang dừng xe bên đường, nghiêng người sang, vô cùng chăm chú nhìn Lục Hồng, ôn nhu nói.
"Có phải em không thích ăn cùng với Tiểu Mẫn?"
"Không có."
Lục Hồng né tránh ánh mắt của cô, chột dạ trả lời.
"Có phải vì chuyện chị đáp ứng cho cô bé đó vào công ty thực tập, khiến em thấy không vui?"
Cảnh Lang hỏi tới. Tay sờ lên cằm cô, cưỡng bách cô nhìn thẳng vào mình.
Lục Hồng do dự không lên tiếng, Cảnh Lang âm thầm thở dài, quả thật đúng như mình nghĩ, bảo bối nhà cô hình như hiểu lầm gì đó rồi.
"Chị thừa nhận, cho cô ấy vào công ty có một phần là vì em. Lúc đó ở Mỹ Nhân Cư, cô ấy cũng xem như tương đối chiếu cố cho em. Nhưng sơ yếu lý lịch của cô ấy cũng rất xuất sắc, chị cảm thấy cô ấy là nhân tài có thể đào tạo."
"Tại sao trước đó không nói với em một tiếng?"
Lục Hồng mở miệng, khóe mắt Cảnh Lang cong lên, cười nói:
"Ngốc nghếch~ thì ra vì chuyện này mà giận hửm?"
"Lang, chị cũng chưa từng nghĩ tới cô ấy đối tốt với em, là vì lợi dụng em để vào được công ty của chị sao?"
Lục Hồng trở nên nôn nao kích động.
"Bảo bối, em với chị vẫn luôn cho rằng cô ấy là bạn em."
"Không phải!"
Lục Hồng lập tức phản bác.
"Em không có bạn bè!"
"Hồng Hồng..."
Thấy Lục Hồng có chút cuồng loạn, Cảnh Lang cảm thấy một trận đau lòng, cô biết Lục Hồng đối với người khác thiếu khuyết cảm giác tin tưởng, nên nói cô ấy không thể dễ dàng tiếp nhận hoặc tin tưởng bất kỳ ai. Cảnh Lang choàng qua kéo đầu vai của cô lại,
"Xin lỗi, không có nói trước với em một tiếng, là lỗi của chị."
"Lang, là vấn đề của bản thân em."
Lục Hồng tựa vào vai Cảnh Lang để cho cô ôm mình vào lòng, tự mình lẩm nhẩm.
"Hay thôi mình không đi nữa."
Cảnh Lang đề nghị.
"Em không sao, cũng chỉ là một bữa cơm."
"Thôi được, nếu quả thật thấy không thoải mái, chúng ta liền về sớm một chút."
Cảnh Lang ôn nhu nói.
Tiểu Mẫn đặt được một nhà hàng tây nổi tiếng ở thành phố T. Lúc Cảnh Lang với Lục Hồng tới, Tiểu Mẫn đã đợi ở đó, hưng phấn hướng hai người vẫy vẫy tay. Cảm thấy người Lục Hồng mất tự nhiên lay động một chút, tay Cảnh Lang đặt trên vòng eo siết chặt hơn. Bên tai cô nói nhỏ,
"Bảo bối~ thả lỏng."
"Em không sao."
Lục Hồng nhỏ giọng đáp.
"Lục Hồng, Cảnh tỷ tỷ!"
Hai người dưới sự hướng dẫn của bồi bàn, ngồi vào trước mặt Tiểu Mẫn.
"Em nghe nói, đồ ăn nhà hàng này rất ngon!"
Tiểu Mẫn lập tức đưa thực đơn tới, Cảnh Lang cười nhận lấy.
"Thật ra đại khái thì không cần tới nhà hàng tốt như vậy, em vẫn chưa tốt nghiệp đấy."
"Tiểu Hồng với Cảnh tỷ tỷ đã bận bịu giúp đỡ em lớn như vậy, mời các chị ăn bữa ngon là nên làm. Yên tâm đi, đều là tiền em đi làm kiếm được."
"Ừ."
Cảnh Lang mở thực đơn chỉ chỉ, Lục Hồng lắc đầu. Vì vậy Cảnh Lang giúp Lục Hồng chọn một phần giống của mình.
"Tiểu Hồng, lâu rồi không gặp. Thân thể chị vẫn khỏe chứ?"
Ánh mắt Tiểu Mẫn chuyển hướng Lục Hồng, ân cần hỏi.
"Đã không sao, cảm ơn quan tâm."
Lục Hồng nhàn nhạt trả lời.
"Vậy hả, vậy em cũng an tâm."
Tiểu Mẫn tựa hồ cũng phát giác thấy Lục Hồng không có kiên nhẫn, rụt cổ lại. Bầu không khí có chút lạnh xuống, tay Cảnh Lang đặt lên tay Lục Hồng, cho cô nụ cười an tâm.
"Cảnh tỷ tỷ, chị đối với Tiểu Hồng thật là tốt~ em thật hâm mộ hai người!"
Tiểu Mẫn như ngây thơ nói.
"Haha, sau này em cũng sẽ gặp được một người đối xử tốt với em."
"Ài, em mới không có mệnh tốt như Tiểu Hồng, có thể gặp được mỹ nữ Cảnh tỷ tỷ vừa xinh đẹp vừa nhiều tiền, sự nghiệp lại thành công rực rỡ!"
Người nói vô tình, người nghe có ý. Mắt thấy sắc mặt Lục Hồng ngày càng ảm đạm,
"Tiểu Mẫn, tôi bỗng nhớ, công ty còn có chút chuyện phải xử lý. Thật xin lỗi, bữa cơm này