"Cảnh Lang, hay là cậu cứ trở về Lang tộc trước đi, nghĩ biện pháp đổi lại hình người."
Ngón tay Thanh Phượng sờ cằm, đề nghị.
"Tớ có chút lo lắng cho Hồng Hồng, chuyến đi trở về Lang tộc lần này không biết bao giờ mới trở lại."
"Ở lại đây cũng vô ích mà, chẳng lẽ cậu thật sự định lấy hình hài này đi gặp mặt cô ấy?"
Thanh Phượng nhíu mày.
"Tớ không biết!"
Cảnh Lang cúi đầu.
"Nếu lời La Cẩn tất cả đều là nói dối, vậy Hồng Hồng vẫn chưa biết thân phận thật sự của tớ, đây chính là cạm bẫy do người sắp đặt."
"Nhưng nếu tất cả mọi chuyện đều là sự thật thì?"
Thanh Phượng hỏi ngược lại.
"Phần tình cảm cô ấy đối với tớ, tớ không tin là giả dối."
Thân người Cảnh Lang run rẩy, đứng dậy, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn về phía Thanh Phượng.
"Không bằng liền nhân cơ hội này, cùng cô ấy thẳng thắng đi."
Thanh Phượng nhìn chằm chằm một hồi tuyết lang ngồi trên đất, nhắm mắt một cái.
"Ừ, tớ muốn đi gặp cô ấy. Tiểu Xà, có thể sắp xếp giúp tớ không?"
"Không thành vấn đề."
Thanh Phượng sờ đầu Cảnh Lang,
"Đuôi to xem như cậu biến thành 'Samoyed', hình dạng này vẫn có thể làm điên đảo vài tiểu cô nương nha."
Trong giọng Thanh Phượng đều là ý cười. Cảnh Lang bất mãn huơ huơ đầu, thoáng lui về sau một bước.
"Ây dô~ tiểu cẩu không vui rồi à~"
Thanh Phượng cười càng vui vẻ. Cảnh Lang há miệng, cố ý đi qua một bên, xoay người lại, vẫy đuôi chê bai, không để ý đến Thanh Phượng.
"Hứ~ thiệt nhỏ mọn!"
Thanh Phượng thấy Cảnh Lang không phản ứng với mình, hậm hực đi ra ngoài.
"Lão nương thiệt là mạng khổ, liền đi sắp xếp cho cậu đây."
Đợi sau khi Thanh Phượng rời đi, Cảnh Lang mới chậm rãi xoay người lại, móng vuốt chạm đất, yên lặng nằm trên đất. Con ngươi sâu thẳm mơ hồ tản ra một cổ ưu sầu, ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào làm cho cái bóng của cô dài hơn, cực kỳ cô đơn.
---
Mùi nước khử trùng gắt mũi, Lục Hồng nhíu mày, từ từ tỉnh lại.
Mình vẫn còn sống.
"Tỉnh rồi?"
Nét mặt La Hữu Thiên không nhìn ra tâm trạng, chỉ có thể từ âm thanh lạnh lùng thám thính được một tia không vui. Lục Hồng cứng ngắc hơi động đậy con ngươi, không để ý đến La Hữu Thiên, ánh mắt trực tiếp nhìn chằm chằm trần nhà.
"Muốn được chết? Hừ, không dễ vậy đâu."
Con ngươi âm hiểm của La Hữu Thiên như chim ưng sắc bén nhìn chằm chằm Lục Hồng, một tay bóp cằm cô. Dù là vậy, ánh mắt Lục Hồng vẫn trống rỗng, không nhìn thấy bất kỳ thứ gì. Thấy cô không lên tiếng, La Hữu Thiên mỗi lúc một thêm căm giận. Nếu không phải cân nhắc vết thương trên đầu cô, hắn nhất định sẽ thật tốt chỉnh đốn con đàn bà này!
"Anh nói cho em, ngoại trừ sinh đứa nhỏ này ra, bằng không đừng vọng tưởng thoát khỏi anh!"
Buông tay ra, La Hữu Thiên lộ ra hung quang, hung hãn nói.
"Sinh nó ra, anh liền nguyện ý thả tôi đi?"
Âm thanh trong trẻo của Lục Hồng vang lên,
"Hừ!"
La Hữu Thiên cũng không trả lời cô.
"Em muốn lấy cái chết để giúp đỡ Cảnh Lang, đừng tưởng anh không biết suy nghĩ của em!"
La Hữu Thiên trầm thấp cười.
"Anh chính là muốn cho Cảnh Lang xem một chút, con đàn bà của cô ta không chỉ gả cho anh, còn sinh con cho anh!"
Tiếng cười của hắn càng thêm điên cuồng, La Hữu Thiên ngửa đầu, cao ngạo nhấc chân, đi ra cửa.
"Yên tâm đi, phu nhân tốt của anh, vài ngày tới anh sẽ chiếu cố cho em thật tốt."
Quay đầu lại ý vị sâu xa dò xét hướng bụng Lục Hồng, La Hữu Thiên lại đắc ý cười một tiếng.
Cho đến khi hắn rời đi, một tay Lục Hồng vô thức sờ lên bụng, ánh mắt đờ đẫn tự lẩm bẩm:
"Lang..."
Lệ đã khô, tâm trống rỗng. Lục Hồng không biết bây giờ mình có thể làm được những gì, ngay cả chết cũng không làm được, lại phải khuất phục mà sống. Cô đã không còn tư cách để trờ về với lồng ngực với vòng tay ấm áp ấy, chẳng lẽ cô thật sự phải sanh thứ nghiệt chủng này ra? Vừa nghĩ tới giờ phút này trong bụng mình đang hoài một cái sinh mạng, cảm giác chán ghét đi đôi với buồn nôn, cổ họng căng thẳng, Lục Hồng cúi người, cúi đầu chính là một trận nôn mửa.
Vừa ra khỏi cửa, sắc mặt La Hữu Thiên nháy mắt lạnh xuống. Bác sĩ chờ đợi từ sớm vội vàng tiến lên,
"Điều tra xong rồi, xác định có mang thai?"
"Đúng thế, sự thật đúng là có mang thai. Chỉ là thai nhi hình như có chút dị thường."
"Sao?"
Bác sĩ xoa xoa tay, ấp úng nói.
"Có lẽ thai nhi vẫn còn nhỏ, chưa thấy rõ đi."
Bác sĩ bỗng nhiên nói.
"Nói!"
"Chung quanh đứa bé sơ sinh hình như bị một tầng trong suốt vây quanh, vẫn chưa biết là thứ gì."
Bác sĩ run rẩy trả lời. La Hữu Thiên híp mắt,
"Lui xuống trước đi."
La Hữu Thiên phất phất tay. Bác sĩ như được đại xá vậy, nhanh chóng rời khỏi ra ngoài.
Chỉ chốt lát sau, một tên vệ sĩ tới,
"Ông La, chúng tôi đã điều tra, trước một tháng cô Lục không ở một mình cùng tên đàn ông nào."
Thần sắc La Hữu Thiên càng âm trầm.
---
Vẫn như mọi ngày, hôm nay Cảnh Ngọc lại đến bệnh viện chờ đợi giờ tan tầm. Sau đêm đó hai người tách ra, Dịch Lam vẫn từ chối tiếp cận hết mức của Cảnh Ngọc. Dù đêm đó trong phòng Cảnh Ngọc, các cô trò chuyện rất nhiều. Cô có thể cảm nhận rõ ràng Dịch Lam cũng không phải hoàn toàn không có thiện cảm với cô. Vì vậy, cô quyết định chọn lựa phương thức làm liệt nữ sói mặt dày dây dưa, ngày qua ngày chờ đợi cô ấy ở chỗ làm việc. Mỗi ngày đều đến rất khuya, còn Dịch Lam thì ở đến 9, 10h mới đi ra. Chỉ có điều cô ấy chẳng qua chỉ lạnh nhạt nhìn cô một cái, liền từ bên người cô lướt qua. Mới gần đây, vì Cảnh Lang xảy ra chuyện, nên cô có rất nhiều ngày không tới. Dù cô nhắn cho Dịch Lam rất nhiều tin nhắn, nhưng cũng chỉ như đá chìm đáy biển không có hồi đáp.
"Lam tỷ tỷ!"
Hôm nay, Dịch Lam khác thường ra sớm, xuất hiện trước cửa bệnh viện. Cảnh Ngọc vội