Sau khi La Cẩn vào cửa, mùi rượu trong nhà ùn ùn kéo đến, cô không nhịn được nhíu mày, đưa tay che mũi lại.
Trên nền nhà đầy những mảnh vụn thủy tinh, chất lỏng chảy ra đầy khắp. La Hữu Thiên một tay cầm chai rượu ngửa mặt nằm trên sô pha, bên trong chai thủy tinh, chất lỏng màu đỏ còn thừa lại đang đung đưa.
"Oh~ anh hai hôm nay ngày gì vậy? Uống rượu chúc mừng hửm?"
Giọng điệu chua cay, La Cẩn hé miệng cười một tiếng, hai tay khoanh trước ngực đứng trước người La Hữu Thiên.
"Út, hình như em đang rất cao hứng."
La Hữu Thiên khịt mũi, vứt chai rượu, xoa mặt một chút.
"Anh lớn sắp kết hôn, làm em nhỏ đương nhiên là cao hứng thay anh rồi."
La Cẩn khẽ cười, 'loảng xoảng' một tiếng, La Hữu Thiên bỗng đứng lên lật đổ bàn nhỏ uống trà, rồi dùng chân hung hăng đá vài cái.
"Ngay cả em cũng tới giễu cợt anh, haha!"
Mắt La Hữu Thiên đỏ bừng, toàn thân đầy mùi rượu, tóc tai rối bời, chật vật không chịu nổi.
"Ô? Anh hai thân mến, em cũng không có ý này."
La Cẩn thuận tay cầm khăn lau ở một bên, ném tới trên người La Hữu Thiên.
"Nhìn dáng vẻ bẩn thỉu của anh, giống như chó nhà có đám vậy. Lau một chút đi."
La Cẩn bật cười thành tiếng.
"Sợ rằng bây giờ Cảnh Lang đang ở cùng với Lục Hồng rồi, em không lo lắng chút nào sao?"
La Hữu Thiên kéo khăn lau ném qua một bên, ngước mắt nhìn cô.
"Vậy thì sao, được một lúc cũng không phải được cả đời. Anh à, anh hành động quá theo cảm tính thì phải."
La Cẩn nhướng mi nhìn hắn.
"Như vậy mà vẫn không chia cách được bọn họ, buồn cười."
La Hữu Thiên thở dài,
"Cảnh Lang cũng thật rộng lượng, trong bụng Lục Hồng mang thai con người khác..."
"Anh hai!"
La Cẩn cắt ngang lời hắn,
"Thuốc giải ở đâu?"
La Hữu Thiên sững sốt một chút,
"Sao đột nhiên lại nhắc đến chuyện này?"
"Em cũng không hy vọng cả đời Cảnh Lang phải mang hình hài như vậy."
Ánh mắt La Cẩn trở nên bén nhọn.
"Haha, anh hiểu được út làm một cây si tình. Chỉ tiếc trên cơ bản không hề có thuốc giải, người nọ không có cho anh."
Khóe miệng La Hữu Thiên cong lên, thản nhiên nói.
"Vậy sao? Anh hai."
La Cẩn hỏi ngược lại,
"Đương nhiên là vậy."
La Hữu Thiên đắc ý nhắm hai mắt.
"A ha! Cả đời Cảnh Lang phải mang dáng vẻ của sói nghe vào ngược lại cũng không tồi, anh xem cô ta làm sao ở cùng Lục Hồng!"
La Hữu Thiên cười nói.
"Vậy thật có lỗi, quấy rầy tửu hứng của anh rồi."
La Cẩn thật thấp nói một câu, liền chuẩn bị rời đi. La Hữu Thiên nhún vai, nhặt chai rượu trên đất lên, ngửa đầu uống một hớp.
"Đàn ông quả là sinh vật ngu xuẩn, ngay cả anh cũng thế!"
Tay La Cẩn không kềm được nắm chặt, âm thầm cắn răng nói.
"Không buồn bực à?"
Thời điểm La Cẩn mở cửa, chỉ thấy Diêm Y Thiến ngơ ngác đứng trước cửa sổ, không động đậy, giống như bức tượng điêu khắc.
Diêm Y Thiến cứng ngắc quay đầu, con ngươi ảm đạm, hơi liếc nhìn La Cẩn.
"Lúc nào tôi mới có thể mang con tôi rời khỏi đây?"
"Thật không nhìn ra cô là một người mẹ tốt."
La Cẩn cười mỉa nói, tràn đầy ý châm chọc. Giờ phút này tâm trạng cô không được vui cho lắm, ngược lại không bằng tìm người trước mắt vui vẻ, giả sầu một chút.
"La đại tiểu thư, tôi đã tuân thủ theo ước định."
"Nhanh như vậy liền muốn rời khỏi tôi, tôi cứ vậy không có mị lực sao?"
Chẳng biết tự lúc nào, La Cẩn đã đến sau lưng cô, một tay nâng cằm cô lên.
"Không, La đại tiểu thư rất xinh đẹp."
Ánh mắt Diêm Y Thiến lạnh như băng bên trong không có một chút ưu tư nào, nhưng trong cái nhìn của La Cẩn lại cảm thấy ngứa mắt.
"Haha, vậy sao? Vậy tại sao Cảnh Lang không yêu tôi?"
La Cẩn hỏi ngược lại. Diêm Y Thiến chẳng qua chỉ nhìn cô, không nói lời nào.
"Ngay cả cô cũng không trả lời tôi? Cứ như cả thiên hạ này tôi là hạ tiện nhất, cứ mặt dày giữ lấy một cô gái, ngay cả cô cũng nghĩ vậy chứ gì."
Ánh mắt La Cẩn bỗng trở nên âm lãnh,
"La đại tiểu thư, cô lầm rồi."
Diêm Y Thiến bình tĩnh trả lời.
"Tình yêu vốn là sự tự nguyện đến từ hai phía, miễn cưỡng chỉ càng tăng thêm đau khổ."
"Hừ!"
La Cẩn thả lỏng tay,
"Cô bây giờ ngược lại nói rất dễ nghe, năm đó quấn chặt lấy anh hai tôi, cũng không thấy cô thông suốt như bây giờ!"
La Cẩn hừ lạnh một tiếng, bỗng cảm thấy không còn thú vị. Người phụ nữ này một chút cũng không dễ đùa, mấy năm trước lần đầu tiên thấy cô ta, cô ta gần như thoi thóp. Hôm nay chữa khỏi rồi, lại cũng chán ngắt, là một người phụ nữ tính cách cực kỳ lạnh lùng. Hoàn toàn không đoán ra được cô ta đang suy nghĩ những gì, bản mặt lạnh như tiền vừa nhìn thấy đã bực.
Diêm Y Thiến trầm mặc xoay người lại, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Bây giờ cô vẫn thích anh tôi sao?"
La Cẩn bỗng hỏi một câu.
"Yêu cũng được, hận cũng tốt, bất quá đều là mây khói, chỉ càng tăng thêm đau khổ mà thôi."
"Ha! Hahahaha! Một sát thủ hai tay đã dính biết bao là máu lại nói mấy lời nhảm nhí như vậy, thật là cười đến chết mất!"
La Cẩn không kềm được cười nói.
Diêm Y Thiến không động đậy,
"Bây giờ tôi chỉ muốn sống cuộc đời yên tĩnh."
"Giúp tôi giết Lục Hồng, tôi cho cô tự do!"
Ánh mắt La Cẩn trở nên tàn bạo, âm thanh hung ác vang lên.
"Người chết rồi, liền có thể giải quyết vấn đề sao?"
Diêm Y Thiến bình tĩnh nói.
"Câm miệng!"
'Chát' một tiếng, La Cẩn tát cô một cái.
"Đừng tưởng tôi cứu sống cô, thì liền có thể chỉ tay năm ngón với tôi."
La Cẩn chỉa về phía cô, nghiêm nghị nói.
Trên mặt nhất thời đỏ một mảnh, Diêm Y Thiến không thèm có chút để ý, chỉ là ánh mắt nhìn chằm chằm La Cẩn.
"Ba tháng trước cô đã đáp ứng tôi, chỉ cần mang được Lục Hồng về cô sẽ để tôi đi."
"Giết Lục Hồng, thì cô có thể cùng con cô lần nữa trải qua cuộc sống mới."
La Cẩn lạnh lùng nói.
Hai người giằng co,
"Nếu như đây là điều cô muốn, tôi đáp ứng cô."
Hồi lâu, Diêm Y Thiến nói. Nói xong, đang muốn sượt qua người La Cẩn,
"Đợi đã."
La Cẩn bắt được cổ tay