"Khanh Khanh, cháu ăn nhiều chút"
Bà ngoại của Ngôn Án hiền từ nhìn Thời Khanh cất giọng thân thiện.
"Vâng"
Thời Khanh đến nhà Ngôn Án chơi liền vô cùng lễ phép, nói năng cũng rất thận trọng.
Ngôn Án ngồi bên cạnh Thời Khanh bỗng nhiên đá đá nhẹ vào chân anh.
Thời Khanh liền đưa mắt qua nhìn cô, ánh mắt mang ý cảnh cáo cô đừng làm bậy.
"Xán Xán, một lát ăn xong con dẫn Khanh Khanh đi xung quanh tham quan một chút.
Bà ở nhà kêu người dọn phòng giúp cháu"
Bà cụ dường như rất thích Thời Khanh, tiếp đãi anh vô cùng nhiệt tình.
Thời Khanh dường như không để ý đến vế sau của câu mà chỉ để ý đến hai chữ "Xán Xán"
Một lát sau, cả nhà ăn cơm xong, Thời Khanh mặc dù bị bà cụ ngăn cản nhưng anh vẫn một mực đảm nhận nhiệm vụ rửa bát.
Ngôn Án cũng tò tò theo sau anh.
"Bà ngoại em rất thích anh nha"
Ngôn Án huýt vai Thời Khanh một cái, cất giọng trêu đùa.
"Xán Xán?"
Thời Khanh bỗng nhiên nhớ tới cách gọi của bà cụ lúc nảy.
"Ồ, đó là nhũ danh của em.
Trong gia đình chỉ có bà ngoại là gọi em như vậy"
Ngôn Án nhún vai làm ra vẻ thản nhiên nói, tay vẫn đang gọt trái cây.
Thời Khanh nghe vậy thì gật đầu một cái tỏ ý đã biết.
Ngôn Án gọt xong một miếng táo thì nhón chân đưa tới miệng Thời Khanh đang đứng bên cạnh.
Anh nghiêng đầu há miệng cắn một cái, phần còn lại Ngôn Án liền thản nhiên cho vào miệng mình ăn.
Thời Khanh thấy vậy thì khoé môi nhếch lên, ánh mắt sâu thẫm mang thêm vài phần ôn nhu nhìn Ngôn Án.
"Xong chưa anh?"
Ngôn Án gọt xong trái cây, để vào đĩa sau đó nghiêng đầu hỏi Thời Khanh một tiếng.
"Ừm, xong rồi"
Thời Khanh sắp bát, đũa lên kệ, lau tay sau đó sẵn tay bưng luôn đĩa trái cây trên tay Ngôn Án rồi cả hai bước ra ngoài.1
Thấy khắp nhà đều là người lớn đang ngồi trò chuyện nên Ngôn Án và Thời Khanh liền quyết định ra khỏi nhà đi dạo.
Cả hai cùng tản bộ dọc con kênh nhỏ gần nhà, xung quanh có vài đám lão nhân gia tụ tập đánh cờ.
Thời Khanh và Ngôn Án liền ghé lại xem một chút.
Nhìn nước đi cờ của một ông lão, thấy ông có lẽ đang bị bí đường thì cất giọng giải cứu.
"Bên trái"
Chỉ một câu gợi ý của Thời Khanh mà ông lão đó liền nhìn ra được đường.
"Cảm ơn cậu nhóc"
Ông lão vuốt vuốt hàm râu bạc trắng cười cười nhìn Thời Khanh.
Ngôn Án nhìn bàn cờ rồi lại nhìn Thời Khanh, trong mắt toàn là khó hiểu và khó hiểu.
"Đi thôi em"
Thời Khanh nhoẻn miệng cười sau đó kéo tay Ngôn Án rời đi.
"Tối nay các cậu của em sẽ đến chơi.
Chắc là sẽ có đụng tới bia rượu.
Anh có dự định sẽ uống không? Nếu không thì chúng ta cứ trốn trong phòng là được"
Ngôn Án ôm lấy tay Thời Khanh, vừa đi vừa nói.
"Chúng ta? Trốn trong phòng?"
Lời nói từ miệng Ngôn Án mang một nghĩa nhưng khi nói ra từ miệng Thời Khanh lại mang một ý nghĩa vô cùng đen tối.
"Ý em là...nếu không muốn thì...thì có thể cứ ở trong phòng là được"
Ngôn Án biết được anh có suy nghĩ khác liền gấp rút giải thích lại.
Ngôn Án vẻ bề ngoài được người khác xem như là một con sói săn mồi còn Thời Khanh thì giống như một con mồi chờ bị ăn