"Mau đến đây.
Anh sấy tóc cho em"
Thời Khanh vỗ vỗ lên giường ý bảo Ngôn Án ngồi xuống.
Ngôn Án vừa tắm xong, đầu tóc còn ướt sũng, hơi nước nóng làm hai gò má cô đỏ ửng lên.
Nghe anh gọi, cô như một chú mèo con ngoan ngoãn trèo lên giường, cuộn tròn người lại để anh sấy tóc cho mình.
Thời Khanh bật công tắc, tiếng gió ù ù vang lên bên tai, hơi nóng dễ chịu làm Ngôn Án vô cùng thoải mái, cô nhắm mắt hưởng thụ cảm giác trời ban này.
Thời Khanh đã nhiều lần sấy tóc cho Ngôn Án nên rất có kinh nghiệm, tay anh vô cùng dịu dàng lướt qua làn tóc mềm mại của cô.
Bỗng nhiên anh dùng tay đang vươn tóc cô trên đó đưa lên mũi ngửi.
Mùi đào thoang thoảng xộc vào mũi anh, Thời Khanh không nhịn được ngửi thêm vài lần.
"Thơm không?"
Ngôn Án đương nhiên biết anh đang làm gì, cô nhỏ giọng hỏi.
"Thơm, thích chết đi được"
Thời Khanh thấp giọng đáp, anh vùi mũi mình vào tóc cô.
"Nhột, đừng có vùi đầu vào người em như vậy"
Ngôn Án bị nhột liền quắn quéo cả người, cô cựa quậy mất thăng bằng ngã nhoài ra giường.
Thời Khanh lúc này hạ thấp người xuống, để cô dưới thân mình.
Tóc Ngôn Án xoã ra, che khuất cả khuôn mặt, Thời Khanh buồn cười nhìn gương mặt cô bị tóc che khuất rồi lấy tay vén tóc cô ra hai bên tai.
"Xán Xán, nói anh nghe.
Rốt cuộc hôm nay em đã suy nghĩ đến những chuyện gì?"
Thái độ cười cợt lúc nảy của anh đã biến mất tăm, hiện tại đã quay trở lại dáng vẻ nghiêm túc, lạnh đến chết người.
Từ chiều đến giờ sau khi nghe xong bài hát mới ra mắt của anh, cô đã có những hành động rất lạ, Thời Khanh có ngốc mới không nhận ra được.
Ngôn Án chớp mắt vài cái nhìn Thời Khanh trước mặt.
Quả thực chiều giờ cô đã suy nghĩ rất nhiều.
Hiện tại không biết nên nói như thế nào với anh mới thật sự đúng.
"Khanh Khanh, anh có từng nghĩ sẽ ra nước ngoài phát triển chưa?"
Cụp mắt suy nghĩ thật lâu, cuối cùng Ngôn Án chậm rãi đưa ra câu hỏi của mình.
"Chưa từng"
Thời Khanh không chút do dự trả lời.
"Khanh Khanh à, với tình hình hiện tại, nếu anh có thể ra nước ngoài phát triển bản thân.
Anh sẽ thật sự có cơ hội nổi tiếng..."
Ngôn Án cũng nghiêm túc không kém, cô quyết đoán đưa ra ý kiến của mình.
"Xán Xán, 4 năm qua, anh đã đủ khổ sở rồi"
Thời Khanh cười khổ một tiếng.
4 năm qua không có em, anh sống đã đủ khổ sở rồi...
Hiện tại cô muốn anh ra nước ngoài phát triển, chẳng phải sẽ lại yêu xa nữa sao? Thời gian thực tập và làm việc ở nước ngoài cũng không ngắn, kéo thời gian dài được tính bằng năm.
Cô lại muốn anh phải rời xa cô thêm mấy năm nữa đây?
"Khanh Khanh, nếu vì em mà cản trở con đường sự nghiệp của anh, em sẽ thấy rất khó chịu"
Ngôn Án đưa hai tay nâng