Chuyện Ngôn Án mang thai rất nhanh đã truyền đến tai đám Nguỵ An Nhiên, Cao Thần và Phong Tịch.
Ai nấy cũng đều gọi điện, nhắn tin chúc mừng cô.
Chúc mừng Ngôn Án lên chức làm mẹ.
Thời gian đầu Thời Khanh ở nhà chăm sóc Ngôn Án nhưng cô không muốn anh trễ nãi công việc nên liền đuổi anh trở về công ty của mình.
Thời Khanh mặc dù muốn ở nhà nhưng lời vợ là thánh chỉ nên đành đưa cô sang nhà cũ để bà An Cẩn dễ chăm sóc.
Ngôn Án từ lúc mang thai liền tăng cân vèo vèo.
Bà An Cẩn và Thời Khanh chăm sóc cô quá tỉ mỉ, ở nhà ngoài ăn và ngủ cô chẳng được động tay vào cái gì.
Khi đó, Ngôn Án mang thai đã được 7 tháng.
Cô đứng trước gương nhìn cái bụng to truớc mặt, cả người vô cùng mập mạp liền vô cùng uỷ khuất.
Lại nhìn sang Thời Khanh vẫn vô cùng trẻ đẹp thì không nhịn được mà khóc oà lên.
Thời Khanh thấy cô khóc thì cuốn cả lên.
Anh quăng máy tính sang một bên đến hỏi cô có chuyện gì.
“Huhu, anh nhìn em, em xấu thành ra dạng này, vừa mập vừa xấu, còn anh thì vẫn trẻ trung, đẹp trai rạng ngời như vậy.
Không công bằng đâu.”
Ngôn Án được dỗ thì càng khóc lớn hơn, phụ nữ mang thai rất dễ rơi nước mắt.
Thời Khanh nghe được lý do cô khóc thì bất lực đỡ trán.
“Huhu, đây không phải là em đâu, là mụ già béo xấu xí nào thế này.”
Ngôn Án chỉ tay vào gương rồi lại khóc.
Thời Khanh phải dỗ cả một buổi tối cô mới chịu ngừng khóc để đi ngủ.
Tuy nhiên, sáng hôm sau dậy cô vẫn ăn uống, sinh hoạt như bình thường.
….
Thấm thoát, Ngôn Án đã mang thai được 9 tháng, hôm nay khi đang ăn sáng thì cơn đau bụng truyền tới, bà An Cẩn hay liền đưa Ngôn Án vào bệnh viện.
Thời Khanh đang tổ chức họp báo cho ra bài hát mới khi nghe bà An Cẩn gọi tới báo tin liền bỏ về nửa chừng mặc kệ đám phóng viên đang ngơ ngác bên dưới.
Ngôn Án sinh thường, cô dùng sức rất nhiều nên trên trán mồ hôi nhễ nhại.
Đau…đau như chết đi sống lại vậy.
“Cố lên, hít sâu, thở mạnh dùng sức đi.”
Các bác sĩ và y tá thay nhau nói với Ngôn Án.
Thời Khanh muốn vào trong nhưng không ai cho anh vào, anh sốt ruột cứ đi đi lại lại trước hành lang.
“Một hơi thật mạnh nữa, dùng sức, thấy đầu em bé rồi.”
Bác sĩ báo cho Ngôn Án hay chỉ cần cô dùng sức thêm lần nữa.
“Ưm…”
Ngôn Án cắn môi dùng sức, cả người ướt đẫm mồ hôi.
“Oa…oa…”
Tiếng trẻ con khóc lớn vang vọng khắp phòng sinh đến bên ngoài còn nghe thấy.
“Xong rồi, được rồi.”
Bà An Cẩn nhảy dựng lên sau khi nghe tiếng khóc của cháu nội mình.
Ngôn Án mỉm cười nhìn con mình đang được y tá ôm trên tay nhưng vì dùng sức quá nhiều nên cô chẳng mở mắt nổi mà thiếp đi.
Khi Ngôn Án và tiểu bảo bối được đẩy ra ngoài, Thời Khanh và bà An Cẩn trước tiên đến xem Ngôn Án.
“Mẹ bế cháu