Tiểu Khả Ái Cắn Tôi

Chương 23


trước sau

Chương 23: Tự cậu chọn
Edit: Hinh

Cho nên, Phó Nhất Ngôn chính là E thần.

Hứa Thanh Hoan không nói thêm nữa, cô đè vành nón lại, xoay người bước đi.

Cô đi không xa, chỉ đến chỗ đám nữ sinh đang chơi đùa, im lặng tiếp tục ăn thịt bò, đôi mắt dưới vành nón đỏ bừng, tròng trắng mắt hiện cả tơ máu.

Lúc nãy Hứa Thanh Hoan rất muốn chạy đi, muốn gọi xe đi về nhà, nhưng có tức giận đến cỡ nào cô cũng không muốn phá hư hoạt động của lớp, liền cúi đầu ở đấy không làm việc, nữ sinh trong lớp đều nói chuyện cười đùa, chỉ có mình cô không nói một lời, có vẻ vô cùng cô đơn.

Phó Nhất Ngôn đứng cách Hứa Thanh Hoan chừng hai mét, anh lấy điện thoại ra, mở tin nhắn lên, nghiêm túc trả lời một chữ: ”Có.”

Trần Tất Thắng luôn một mực đưa gia vị và quạt gió cho Phó Nhất Ngôn, đều nhìn thấy tất cả, nhưng lại không hiểu đang xảy ra chuyện gì.

Hứa Thanh Hoan hỏi Phó Nhất Ngôn hai câu rằng có chuyện gì lừa cô không, sau đó cúi đầu gửi tin nhắn, điện thoại Phó Nhất Ngôn vang lên vài tiếng, Hứa Thanh Hoan liền vô cùng đau lòng và khổ sở?

Trần Tất Thắng hỏi Phó Nhất Ngôn, ”Học bá à, sao cậu lại chọc Hứa Thanh Hoan vậy?”

Lúc này Kim Dần Lộ dẫn một đám nam sinh lại đây càn quét xiên nướng, Phó Nhất Ngôn nhường vị trí đầu bếp lại cho Trần Tất Thắng, anh dựa vào bàn thở dài, ”Sao lại chọc à, hình như có hơi nhiều.”

Trần Tất Thắng ngồi cùng bàn với Phó Nhất Ngôn một tháng, rồi mê muội khí phách của anh, cũng không ít lần thấy Phó Nhất Ngôn nhìn chằm chằm bóng lưng của Hứa Thanh Hoan.

Trần Tất Thắng vụng về xoay xiên thịt, quay đầu lại cho Phó Nhất Ngôn một đề nghị: ”Quỳ gối đi, ở nhà ba tớ chỉ cần quỳ một chút, mẹ tớ liền vui vẻ.”

Khóe mắt Phó Nhất Ngôn thấy Hứa Thanh Hoan lấy cần câu và một cái thùng màu xanh đi câu cá, anh vỗ nhẹ lên vai Trần Tất Thắng, ”Nướng thịt kỹ vào, đừng để mọi người ăn sống, tớ đi… Dỗ mẹ cậu.”

Trần Tất Thắng: ”???”

Ba Hứa thích câu cá, Hứa Thanh Hoan cũng từng đi câu với ba vài lần, nhưng mỗi lần cô đều ngồi bên cạnh chống cằm ngắm phong cảnh.

Bọn Cận Tu cũng không thường xuyên câu cá nên chỉ mua mồi câu là giun, không mua các thứ khác để phối hợp.

Hứa Thanh Hoan ngồi xổm bên hồ nhìn mấy con giun lúc nhúc trong túi nhỏ, cô còn ngửi được mùi tanh, nhìn đến cả người run lên, quyết định không móc mồi câu, cứ thế mà vứt dây câu xuống.

Đột nhiên bên cạnh cô có một bóng dáng ngồi xuống, cầm lấy dây câu của cô, cầm mồi câu lên, ngón tay thon dài thuần thục móc vào.

Phó Nhất Ngôn móc xong thì dùng nước sạch bên cạnh rửa tay, dịu dàng nói với Hứa Thanh Hoan: ”Quăng xuống đi.”

Hứa Thanh Hoan bỗng nhiên không muốn câu cá nữa, cô buông cần câu, chà xát tay, đè vành nón xuống, đi về phía đám con gái.

Lâm Miểu đánh bài với các bạn học, thua 20 tệ liền đi ra ngoài không chơi nữa, thấy Phó Nhất Ngôn phía sau Hứa Thanh Hoan cầm cần câu thì giữ chặt tay cô, ”Đi thôi, đi câu cá.”

Hai chân Hứa Thanh Hoan như bị đóng đinh, không nhấc chân, ”Tớ không muốn câu cá, cậu đi đi.”

”Sao giọng cậu lại ỉu xìu vậy.” Lâm Miểu nâng mũ Hứa Thanh Hoan lên, thấy hai mắt cô đỏ bừng thì kinh ngạc hỏi, ”Chuyện gì vậy? Ai chọc giận cậu thế?”

Từ nhỏ Hứa Thanh Hoan đã học chung với Lâm Miểu mà lớn lên, cô cũng không gạt cô nàng, nói thật, ”E thần chính là Phó Nhất Ngôn.”

Lâm Miểu vừa khiếp sợ vừa kích động: ”Đờ mờ???”

Hứa Thanh Hoan vô cùng tủi thân và phẫn nộ, ”Cậu ta đã sớm biết tớ rồi, lúc nghỉ hè đã biết tớ là Tiểu Cẩm Lý vậy mà còn gạt tớ.”

Cô lên án, ”Chuyện gần đây nhất luôn, sáng nay tớ có nói với cậu ta lớp trưởng tổ chức đi chơi, cậu ta còn giả bộ không biết nữa!!!”

Tâm trạng Lâm Miểu phức tạp vô cùng, thật sự là rất đồng cảm với Hứa Thanh Hoan, cũng tức giận mắng Phó Nhất Ngôn, nhưng trong lòng lại kích động nghĩ: E thần ngoài đời đẹp trai quá!!!

Không đúng, vậy Phó Nhất Ngôn cũng quá trâu rồi, là học bá toàn năng đó!!!

Nhìn lại bộ dạng của Hứa Thanh Hoan, Lâm Miểu không dám khen, liền dùng vẻ mặt phức tạp cùng chung kẻ địch với cô, ”Vậy cậu ta quá xấu xa rồi, rất xấu xa luôn.”

Hứa Thanh Hoan dậm chân, ”Đúng vậy!”

Lâm Miểu liếc mắt nhìn Phó Nhất Ngôn bên hồ đang cầm cần câu cá, tóc ngắn, sườn mặt góc cạnh, bờ lưng thẳng tắp, áo sơ mi trắng phản chiếu dưới ánh mặt trời, rồi đôi chân dài thẳng tắp…

Còn có sóng nước lấp lánh trên mặt hồ, hai mắt Phó Nhất Ngôn cũng lấp lánh theo, cứ như vầng hào quang tự có trên người anh.

Lâm Miểu thật sự nhịn không được, mất hồn khen ngợi: ”E thần đẹp trai ghê.”

Hứa Thanh Hoan: ”???”

Phó Nhất Ngôn chính là E thần, Lâm Miểu bị chấn động còn nhiều hơn Hứa Thanh Hoan, cứ nhìn chằm chằm Phó Nhất Ngôn mãi.

… ID của E thần là E miêu.

E miêu và Phó Nhất Ngôn đều là một người, vậy Phó Nhất Ngôn cũng quá cợt nhã rồi?

Hở một tí là lười biếng cười khẽ trong phòng livestream, còn luôn miệng gọi Tiểu Cẩm Lý.

Đờ mờ đờ mờ.

Lâm Miểu đột nhiên cảm thấy vị Phó Nhất Ngôn này ngụy trang quá giỏi, thoạt nhìn nhã nhặn như thế, nhưng tri thức lại như quét rác.

Lâm Miểu nghĩ thế, liền đi qua đứng trước mặt Phó Nhất Ngôn, hỏi thử: ”E thần?”

Phó Nhất Ngôn cầm thùng màu xanh, đứng lại tại chỗ vài giây, ”Ừm, Tam Thủy.”

Lâm Miểu: ”!!!”

Ngay cả cô nàng là Tam Thủy mà Phó Nhất Ngôn cũng biết???

Lâm Miểu nuốt nước miếng, hỏi Phó Nhất Ngôn, ”E, E thần, cậu thích Tiểu Cẩm Lý của bọn tớ à?”

Phó Nhất Ngôn nghiêng đầu, giọng điệu và giọng nói hoàn toàn y đúc E thần khi livestream, cười khẽ, tốc độ ung dung, lười biếng, ”Cậu nói xem?”

”Tớ không biết, cho nên mới hỏi cậu, đúng thật là cậu rất hay gạt người khác, có chút hư hỏng…”

Phó Nhất Ngôn híp một mắt, ngửa đầu nhìn bầu trời trong xanh, ”Còn không phải à, đúng là có chút hư hỏng.”

Lâm Miểu: ”???”

Cái giọng

điệu này, sao lại nghe như Phó Nhất Ngôn đang nói chuyện của người khác chứ không phải chuyện của mình vậy???

Hứa Thanh Hoan ngồi trên xích đu ngẩn người, đầu dựa vào dây thừng, hai mũi chân chỉa xuống đất, chậm chạp đung đưa.

Hoạt động lớp mấy lần trước, cô vô cùng sôi mổi, nhưng hôm nay thật sự không vực dậy tinh thần được.

Lấy điện thoại ra, nhìn chữ ”Có” E thần trả lời trong tin nhắn, trong lòng cô không còn sự vui sướng khi được anh trả lời nữa, vào phần cài đặt, xóa hết hội thoại, chọn chặn.

Lại vào Wechat, cài đặt tin nhắn thành đừng làm phiền, nghĩ nghĩ, lại lập một cài đặt trong vòng bạn bè chỉ anh không nhìn thấy.

Từ đầu đến cuối Hứa Thanh Hoan luôn cho rằng kéo người khác vào danh sách đen không đủ mạnh, hình như bỏ mặc mới là biện pháp tốt nhất, dù đối phương có nói thế nào, cô không xem, đối phương sẽ nghi ngờ rốt cuộc cô có xem tin nhắn hay không, mới thật sự là một cách tra tấn tâm lý vô cùng tốt.

… Đang suy nghĩ, đột nhiên Hứa Thanh Hoan cảm thấy bụng mình đau.

Cận Tu đằng trước đang sắp xếp cho các học sinh ngồi thành một vòng chơi trò chơi, ngẩng đầu nhìn về phía hướng của cô, gọi, ”Học ủy, đến chơi nè.”

Hứa Thanh Hoan nhảy xuống xích đu, ôm bụng xua tay nói: ”Các cậu chơi đi, tớ đi toilet.”

Cô ôm bụng đi đên toilet công cộng, thấy Trần Tất Thắng ôm bụng đi ra, sau đó lại là Kim Dần Lộ ôm bụng theo sau.

Hứa Thanh Hoan có dự cảm không tốt lắm, ”Hai vị anh trai, các cậu ăn cái gì đấy?”

Trần Tất Thắng hùng hùng hổ hổ, ”Fuck, không biết Cận Tu có mua trúng đồ không tươi không nữa.”

Kim Dần Lộ mắng Trần Tất Thắng, ”Nhất định là do cậu nướng không chín, mẹ nó, tớ phải đi tranh WC mới được.”

Không biết rốt cuộc là vấn đề ở đâu, hơn hai mươi người đang chơi đùa, đã có đến sáu bảy người đau bụng.

Hứa Thanh Hoan đi ra khỏi WC công cộng, yếu ớt đến nỗi đứng không vững, cô ôm bụng ngồi xổm trên mặt đất, đột nhiên rất nhớ ba mẹ, nhưng mà chắc giờ này ba mẹ đã trên đường đến Tam Á rồi…

Một bóng dáng cúi người xuống, ”Leo lên, tớ cõng cậu.”

Hứa Thanh Hoan ngẩng đầu, thấy là kẻ lừa đảo Phó Nhất Ngôn thì lại cúi đầu, không để ý đến anh.

Phó Nhất Ngôn không nói nhiều, ngồi xổm trước người Hứa Thanh Hoan, cầm lấy cổ tay cô kéo lên lưng anh.

Hứa Thanh Hoan bị lừa nên tủi thân và Hứa Thanh Hoa bị đau bụng nên yếu ớt ở trong đầu điên cuồng cãi nhau, cô dùng sức hất tay, không cần anh cõng.

Phó Nhất Ngôn ngẩng đầu nhìn Lâm Miểu cách đó không xa đang gọi xe, kêu, ”Lâm Miểu, lại đây đỡ Thanh Hoan giúp với.”

Lâm Miểu nhanh chóng chạy lại đỡ Hứa Thanh Hoan, ”Tớ gọi xe rồi, cậu nhịn lát nữa nhé, lập tức đi chích thuốc ngay.”

Lâm Miểu rất có kinh nghiệm với chuyện tiêu chảy, nhỏ giọng hỏi cô, ”Có phải mông đau lắm rồi không?”

Sau đó kề tai đến bên miệng Hứa Thanh Hoan, cô bĩu môi, tức giận nói vào tai Lâm Miểu: ”Đau muốn chết luôn!”

Phó Nhất Ngôn vẫn là tư thế ngồi xổm, anh vỗ vỗ bả vai mình, gọi Lâm Miểu, ”Đỡ Thanh Hoan lên đi, tớ cõng cậu ấy.”

Hai chân Hứa Thanh Hoan run lên, ôm cánh tay Lâm Miểu, ”Tớ không cần cậu ta cõng, cậu cõng tớ đi, tớ rất nhẹ, tớ chỉ mới hơn 80 cân (40 kg) thôi.”

”… Cậu có nhẹ hơn nữa thì tớ vẫn không đủ sức.”

Đúng lúc này điện thoại Lâm Miểu vang lên, tài xế hỏi cô nàng địa chỉ cụ thể, Lâm Miểu muốn đi tìm nơi đậu xe, cô nàng đỡ Hứa Thanh Hoan đang gặp khó khăn lên lưng Phó Nhất Ngôn, vừa gọi điện thoại xong thì đi mất, ”Đợi lát nữa nhé bác tài, để cháu xem vị trí của mình đã, để xem xe có lái vào được không…”

Trọng tâm Hứa Thanh Hoan không vững, bị đẩy lên lưng Phó Nhất Ngôn, còn chưa kịp tụt xuống, anh đã cõng cô lên.

Hứa Thanh Hoan mặc quần đùi, Phó Nhất Ngôn không chú ý nên đỡ lấy hai đùi cô, cứ như vậy da chạm da, hai người đều cứng người lại, làn da Hứa Thanh Hoan nhẵn nhụi mềm mại, lòng bàn tay Phó Nhất Ngôn lại nóng rực.

Hô hấp Hứa Thanh Hoan loạn xạ, giãy dụa muốn xuống, Phó Nhất Ngôn nâng cô lên một chút, chỉnh sửa lại vị trí tay, móc vào đầu gối cô.

Hứa Thanh Hoan không còn sức nữa, hai tay lại không ôm cổ Phó Nhất Ngôn, cả cơ thể bắt đầu tụt xuống.

Phó Nhất Ngôn lại nâng cô lên, ”Hai tay ôm cổ tớ.”

Hứa Thanh Hoan không lên tiếng, cơ thể tiếp tục tụt xuống.

Bỗng nhiên Phó Nhất Ngôn cười khẽ, ”Hoặc là, hai chân cậu kẹp vào eo tớ? Tự cậu chọn.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện