Chương 3: Gia sư (3)
Edit: Hinh
Thầy giáo hỏi cô học đến đâu rồi?
Cô cũng không biết mình học đến đâu nữa…
Ba cuốn sách này, từ lúc mẹ mua về đến giờ, cô đều để ở cửa sổ phủ bụi, chưa từng mở một trang nào.
Hứa Thanh Hoan không muốn ấn tượng đầu tiên của mình trong lòng vị gia sư này là một người không ham học, cô chớp mắt đầy vô tội, lựa chọn một câu nói không nhìn ra sơ hở, “Thầy, em không hiểu chương cuối của phần một lắm.”
Mấy ngón tay đang lật sách của Phó Nhất Ngôn cứng đờ, khóe miệng giật giật.
Trang sách dừng lại ở chương đầu tiên của phần một – Giới hạn của hàm số: Chức năng của hàm số.
Phó Nhất Ngôn cắn chặt hàm, cười dịu dàng gật đầu, “Ừm.”
Lật sách đến phần mục lục để xem chương cuối cùng của phần một.
Chương thứ 7: Phương trình vi phân.
Từ bài 1 đến bài 7: Vi phân, phương trình tách biến, hàm thuần nhất, phương trình tuyến tính, phương trình vi phân bậc cao, tuyến tính bậc cao, tuyến tính đồng nhất, tuyến tính không đồng nhất, Euler, vi phân tuyến tính.
Phó Nhất Ngôn cảm thấy đau tim quá.
Nhìn mục lục, anh mở trang 297 ra, kiên trì, giọng điệu vững vàng đọc: “Vậy chúng ta xem nghĩa rộng của phương trình hàm số vi phân là như thế nào trước. Đầu tiên là hàm số, ở phương diện số lượng thì nó có liên hệ bên trong với sự vật khách quan…”
Hứa Thanh Hoan cảm thấy tim cô bắt đầu đau rồi.
“Thầy, thầy ơi.” Trong lòng run rẩy, dẫn đến giọng nói cũng run theo, “Thầy ơi, trưa nay thầy ăn cơm chưa?”
Cô đẩy đống đồ ăn đầy trên bàn đến trước mặt anh, ngắt lời: “Thầy, mấy cái này là em mua cho thầy đó… Thầy ăn một chút đi nhé?”
Phó Nhất Ngôn âm thầm thở phào, “Tôi ăn rồi, cảm ơn. Em ăn trước đi, ăn xong thì chúng ta học tiếp.”
Hứa Thanh Hoan cảm giác trong mắt thầy giáo có ý cười, còn có chút hứng thú, giống như đang cười nhạo, cười sức ăn của cô.
Mặt cô đỏ lên, lắp bắp giải thích, “Không, không phải, mấy cái này không phải là em mua cho mình, mà là… Cho ba mẹ em ấy, em, em đi lấy túi để bỏ vào.”
Cô đứng dậy đi tìm túi, xương hông đụng vào góc bàn, đau đến “a” một tiếng, rồi vội vàng che miệng lại.
Phó Nhất Ngôn như không có gì lấy tay lật sách, “Từ từ thôi, đừng gấp.”
Hứa Thanh Hoan bị sự lỗ mãng của mình làm xấu hổ, đỏ mặt đi tìm túi.
Tầm mắt Phó Nhất Ngôn chuyển từ sách sang hai phần gà KFC trên bàn, bụng phối hợp kêu một tiếng.
Đói quá.
Nhưng hình như không có ai ăn KFC mà ra vẻ nho nhã được cả.
… Nhịn.
Hứa Thanh Hoan cầm túi về gói lại, một bên nghĩ thầm, đói quá.
Càng nghĩ càng tức, cô tốn nhiều tiền như vậy để mua hai phần đồ ăn, cuối cùng một miếng thịt cũng không ăn được, còn phải chủ động gói lại về nhà để bị ba mẹ tịch thu.
Rất tức.
Bỏ đi.
Nhịn.
Hứa Thanh Hoan không muốn học thêm, cô tán dóc với thầy giáo, “Thầy ơi, hình như thầy không giống năm ba lắm?”
Phó Nhất Ngôn nhìn chín chữ “Đường cong tích phân của phương trình vi phân”, nhã nhặn nói: “Ừ…”
Trong lòng lại thầm mắng chín chữ này, anh ngẩng đầu mỉm cười, “… Tôi nhảy lớp hơi nhiều.”
Lòng Hứa Thanh Hoan dâng lên một cơn sóng sùng bái, gợn sóng rồi lại gợn sóng.
Hơn nữa, anh cười lên thật đẹp, giống y như E Thần lúc cười trong tưởng tượng của cô.
Hứa Thanh Hoan bị suy nghĩ của mình làm tim đập thình thịch, khen ngợi từ tận đáy lòng: “Thầy thật lợi hại.”
“… Ừm.”
Đề tài này có hơi xấu hổ.
Phó Nhất Ngôn nhìn cái bàn sạch sẽ, chuẩn bị nói ôn lại bài cô đã học là được, đẩy sách về phía cô, “Vậy chúng ta tiếp tục thôi.”
“…”
Hứa Thanh Hoan muốn chết.
Cô cố gắng nặn ra một nụ cười vô cùng ngọt ngào, hai tay chống má, nghiêng đầu cười hỏi: “Thầy ơi, thầy có thể kể cho em nghe về cuộc sống Đại học không? Hoặc là cuộc sống năm ba của thầy chẳng hạn? Em rất muốn tìm hiểu về cuộc sống trong Đại học.”
“…”
Phó Nhất Ngôn muốn chết.
… Anh ngay cả cuộc sống cấp ba còn không biết, làm sao mà biết được cuộc sống năm ba.
Phó Nhất Ngôn hơi trầm ngâm, “Đại học à.”
Anh gõ tay lên bàn, ung dung cười, “Cuộc sống Đại học rất tốt đẹp, nguyên nhân là vì mình không biết rõ… Em nói xem, đúng chứ?”
“…”
Cho nên, đây là không muốn kể cho cô nghe?
Nụ cười trên mặt Hứa Thanh Hoan dần cứng ngắc.
Kéo dài thời gian lại thất bại.
Phó Nhất Ngôn chợt như nhận ra chuyện gì đó, anh tiếp tục đẩy sách về phía trước, “Chúng ta ôn tập lại mấy bài trước một chút đi, xem em có chỗ nào cần củng cố kiến thức nữa không.’’
“…”
Hứa Thanh Hoan lại nói sang chuyện khác, cô híp mắt cười, “Thầy ơi, sau này chúng ta
Đầu lưỡi Phó Nhất Ngôn vui vẻ lướt trong miệng, cô gái trước mặt này ba lần bảy lượt trốn tránh chuyện học bài, phản ứng giống y như đúc đám bạn trong nhóm lúc anh giảng bài cho.
Thì ra là học tra.
Sự bực bội của Phó Nhất Ngôn đối với cuốn sách toán cao cấp không còn lại chút gì, anh cảm thấy bộ dạng đáng yêu của cô gái trước mặt rất thú vị, hứng thú nghiêng đầu hỏi: “Sao lại muốn đổi thành buổi tối?”
Sao lại muốn đổi thành buổi tối?
Hứa Thanh Hoan cảm thấy chuyện này cũng không phải chuyện xấu hổ gì, là một chuyện rất bình thường nữa là đằng khác, thản nhiên nói: “Buổi trưa em có chút chuyện…”
“Ồ? Là chuyện gì?”
“… Ngủ trưa.”
Bầu không khí im lặng 10 giây.
20 giây.
30 giây.
Ánh mắt thầy giáo bình tĩnh như nước, như thể rất thất vọng.
Hứa Thanh Hoan chủ động nhường bước, “… Thật ra ngủ trưa cũng không quan trọng lắm, không đổi giờ cũng được.”
Phó Nhất Ngôn nghiêng đầu cười.
Quay mặt lại vẫn là ánh mắt dịu dàng, giọng điệu trong trẻo, “Vậy chúng ta tiếp tục ôn tập thôi.”
“Về bài tích phân bất định, số nguyên hàm và khái niệm của tích phân bất định, nếu như lại thêm I, hàm số có thể giải được.”
Hứa Thanh Hoan buồn ngủ.
Chống đầu, mi mắt khép lại.
Phó Nhất Ngôn gõ tay lên bàn, “… Nghe hiểu không?”
Hứa Thanh Hoan tỉnh táo lại, trả lời theo bản năng, “Hiểu!”
“Vừa rồi tôi nói cái gì?”
“…”
Học bá Hứa Thanh Hoan, lần đầu tiên cảm nhận sâu sắc được tâm trạng của học tra khi đứng trước mặt thầy giáo.
Với câu hỏi thầy giáo, đúng là không biết nói gì, chỉ biết cúi đầu nhìn bàn.
Tâm trạng Phó Nhất Ngôn vô cùng sung sướng, anh khép cuốn sách trước mặt lại, mỉm cười, “Thật ra hôm nay là sinh nhật của tôi, trước khi đến đây tôi rất không vui.”
Hứa Thanh Hoan ngẩng đầu, muốn nhìn vào mắt anh như để tìm kiếm mục đích anh nhắc đến sinh nhật mình.
“Sinh nhật vui vẻ… Thầy ơi, thầy muốn quà hả?”
“Em có thể tặng tôi quà gì?”
Hứa Thanh Hoan chớp mắt, đột nhiên nhanh trí nói: “Thầy nhắm mắt lại đi.”
Phó Nhất Ngôn nghe lời nhắm mắt.
Hứa Thanh Hoan nhanh tay lôi một cây bút đen trong cặp mình ra, chấm lên mặt một cái nốt ruồi.
“Được rồi, thầy mở mắt ra đi.”
Phó Nhất Ngôn mở mắt, nhìn nốt ruồi trên mặt cô, bật cười thành tiếng, “Làm gì vậy?”
Hứa Thanh Hoan cười ha ha, “Em làm thầy vui vẻ đó.”
Phó Nhất Ngôn cười tươi, nhìn cô gái trước mặt vì muốn anh vui vẻ mà chấm thêm một cái nốt ruồi, cảm giác tim đột nhiên đập nhanh.
Đúng lúc đó, bên cạnh hai người đột nhiên vang lên một giọng nói, “Áo sơ mi trắng, trên cổ áo có hai quả đào nhỏ màu đỏ, tóc đuôi ngựa, mắt to, cười lên có lúm đồng tiền… Đây có phải là Hứa Thanh Hoan không?”
Hứa Thanh Hoan vừa có thêm một nốt ruồi quay đầu lại.
Bên cạnh bàn có một chàng trai cao cao gầy gầy đeo mắt kính, mặc áo sơ mi trắng… Trên mặt có năm sáu cục mụn, hơi bị chói mắt.
… “Đẹp trai nhất chính là tôi.”
Hứa Thanh Hoan không thể tin được, “Anh là?”
Chàng trai lấy điện thoại ra, “Tôi là gia sư của em, xin lỗi vì đã đến muộn, tại xe buýt nửa đường đột nhiên bị hỏng ấy.”
Phó Nhất Ngôn: “…”