"Cô cút ra! Tôi đây không cần cô cô ngăn cản!" Kiều Sâm ngang ngược trừng mắt nhìn Sở Sở: "Giả vờ cái rắm gì!"
"Xem ra còn chưa giáo huấn mày đủ, hôm nay anh trai mày dạy mày cách làm người như thế nào."
Lục Xuyên nói xong, trực tiếp vượt qua Sở Sở, thuận tay bê cái chân của một cái ghế sắt bên cạnh đi về phía Kiều Sâm.
Các bạn học nữ che miệng thét lên, mấy nam sinh vội vàng chạy tới giữ chặt Lục Xuyên.
"Xuyên ca, đừng xúc động!"
"Đang ở phòng học đấy."
Lục Xuyên lớn lên cả người toàn cơ bắp không phải công toi, chỉ vài phút đã tránh được đám nam sinh.
Anh mang theo cái ghế hùng hổ đi tới phía Kiều Sâm, Kiều Sâm cũng không thèm tránh, không chút sợ hãi nào.
"Mày có bản lĩnh thì nện đi! Hướng ngay đây mà nện!" Cậu chỉ chỉ đầu mình: "Chết mà có thể kéo theo một Lục Xuyên chôn cùng, cũng không lỗ gì."
Lục Xuyên đích thật đã bị cậu làm cho tức giận, cầm chặt cái ghế, giơ tay về phía Kiều Sâm đập tới.
Bạn học nữ trong lớp sợ hãi kêu to, nhao nhao quay đầu qua chỗ khác, che mắt không dám nhìn.
Lại đúng lúc này, một bàn tay mềm nhũn nắm lấy cổ tay Lục Xuyên.
Lòng bàn tay thịt thịt, lạnh băng, nhưng rất nhu hòa.
Bàn tay không có chút khí lực gì, nhưng lại sít sao kéo anh.
"Lục, đừng..."
Cô đứt quãng nói: "Đừng đánh nhau."
Âm thanh của cô phảng phất như một cơn gió mùa hè lướt qua bên tai Lục Xuyên, tim anh bỗng nhiên mềm xuống, nửa điểm tính khí cũng không còn nữa.
Tay cầm băng ghế, còn làm bộ muốn đập vào đầu Kiều Sâm, nhưng một cái tay khác lại bị Sở Sở lôi kéo, anh không thể xuống tay mà đập được.
Lục Xuyên nhụt chí ném cái ghế đi, nhưng ngay lập tức nhìn Kiều Sâm uy hiếp một chút, chỉ vào cậu: "Hôm nay tha cho mày."
Anh nói xong, trở tay nắm lấy cổ tay Sở Sở, kéo cô ra khỏi phòng học.
"Ai muốn mày buông tha! Ai muốn mày tha tao hả...Tên khốn!"
Âm thanh gào thét của Kiều Sâm dần dần xa.
Sở Sở bị Lục Xuyên dắt đi, thất tha thất thểu ra khỏi phòng học, sau lưng truyền đến âm thanh sôi trào của bạn học, giống như muốn đem luôn mái trường học lật tung.
Ở ngã rẽ hành lang không người, tay Lục Xuyên chống lên trên hàng rào, tâm tình kích động vẫn còn chưa bình phục lại, làn da trên khuôn mặt căng thẳng, trong ánh mắt ẩn ẩn lộ ra khí lạnh.
"..... Không nên tức giận mà." Sở Sở thấp giọng an ủi anh, đồng thời cầm bình thuốc trong tay đến trước mặt Lục Xuyên, giơ lên: "Cậu nhìn nè, không có ném hư."
Lục Xuyên trực tiếp rút cái bình thuốc trong tay Sở Sở, nặng nề đặt ở trên ban công, cúi đầu nhìn cô, thần sắc vẫn là không cam lòng, lớn tiếng chất vấn.
"Sở Sở, cậu nhịn tên đó làm gì?" Lục Xuyên đột nhiên duỗi hai tay, nắm lấy hai bên bả vai của Sở Sở, sắc mặt kiêu căng, giọng điệu phách lối.
"Cậu căn bản không cần nhẫn nhịn nó, cũng không cần sợ, cứ giống như khi còn bé, ai cũng không cần phải sợ, tôi cho cậu chỗ dựa."
Tôi cho cậu chỗ dựa.
Sở Sở không có cách nào phủ nhận, một khắc này trái tim của cô như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
...
9:09
[Biểu cảm: Che mặt]
Sở Sở cúi đầu chơi điện thoại, đăng lên một cái blog rung động lòng người này, lại có chút ngoài ý muốn phát hiện ra, tài khoản của mình có thêm một người theo dõi, vốn chỉ có bốn cái cương thi phấn, nay lên thành năm.
Cô nhấn vào cái blog kia, ảnh chân dung là mặc định, tên tài khoản là một chuỗi kí tự vô nghĩa lộn xộn "Weoqd AK Sdkaj", một bài đăng cũng không có.
Xem ra lại là một tài khoản cương thi phấn.
Sở Sở cũng không để ý tới nữa.
Tan học chủ nhiệm tiến vào phòng, nói cho cả lớp một tin tức chấn động, đại hội thể dục thể thao mùa thu mùa thứ hai sắp khai mạc.
Trong lớp chỉ một thoáng đã vỡ tổ, reo hò, sôi trào, hưng phấn đến dị thường.
Học sinh Nhất Trung thành tích trung bình đều rất tốt, cho nên trường học đối với thể chất của học sinh đăc biệt chú trọng, dù sao thân thể mới là tiền vốn, đại hội thể thao mỗi khóa, ba lớp toàn bộ ai cũng muốn tham gia, cả trường học không có ngoại lệ đều được nghỉ học.
Đối với học sinh lớp mười hai mà nói, có thể nghỉ học thì mở một buổi đại hội thể thao như vậy cũng không quá đáng!
Chủ nhiệm lớp tiếp tục nói: "Nghi thức khai mạc của đại hội thể thao, một lớp cần một người tiên phong, các bạn nhìn thử xem, đại diện lớp hai chúng ta nên chọn ai."
"Lục Xuyên thôi!" Lập tức có bạn học nhao nhao nói.
"Hai khóa đại hội trước đều là Lục Xuyên thay mặt lớp mình làm người tiên phong mà."
"Đúng vậy đó, vẫn là Xuyên ca trên cao rồi! Hình tượng phát ngôn của lớp chúng ta, không ai khác ngoại trừ Xuyên ca."
"Ủng hộ Xuyên ca!"
Bạn học nhất trí đề cử Lục Xuyên.
Chủ nhiệm lớp nhìn về phía Lục Xuyên: "Lục Xuyên, nếu không thì lần này vẫn là em đến..."
"Lần này không tham gia náo nhiệt." Lục Xuyên nghiêng người dựa một bên chỗ ngồi, lắc đầu, chậm rãi nói: "Trên mặt bị thương, không tốt cho hình tượng lắm."
Mọi người đều chú ý tới khóe miệng vẫn còn ứ đọng máu của anh.
Bị thương như vậy, xem ra chính là vì đánh nhau mà thành, quả nhiên hoàn toàn không thích hợp lên đài phát biểu.
Vừa nói như vậy xong, mấy bạn nam sinh ban đầu còn muốn đề cử Kiều Sâm cũng lặng lẽ rút lui. Trên mặt Kiều Sâm vết thương còn nghiêm trọng hơn, mắt mũi bầm dập không có cách nào dám nhìn thẳng.
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
Hai đại thiếu gia trong lớp trên mặt đều có vết thương, vậy thì ai sẽ lên phát biểu?
"Nếu không thì chọn hoa khôi của lớp đi."
"Mình không được, vóc dáng của mình thấp!"
...
Các bạn học ầm ĩ thảo luận, không thể quyết định được.
"Em đề nghị một người." Lục Xuyên đột nhiên mở miệng: "Nữ sinh trong lớp mình, chọn người cao nhất."
Ánh mắt mọi người không hẹn mà cùng nhau rơi vào khuôn mặt Sở Sở.
Cô là nữ sinh lớp hai duy nhất vượt qua các bạn khác cao 1m70.
"Kiều Sở à, mình không đồng ý." Ủy viên thể dục lập tức đứng lên phản đối: "Kiều Sở đeo kính, hơn nữa đôi khi lưng hơi cong, hình tượng không được tốt."
"Nói ai hình tượng không được tốt hả?"Âm thanh Lục Xuyên lười nhác, nhưng mà lực uy hiếp lại không hề nhỏ.
Ủy viên vội vội vàng vàng ngậm miệng: "Không có...mình không nói gì hết."
Trình Vũ Trạch trợn trắng mắt, ủy viên thể dục đúng là một tên có cái đầu đơn giản, Lục Xuyên đề cử người nào, cậu ta lại còn dám đứng lên phản đối, còn con mẹ nó nói hình tượng không được tốt, đây không phải là đang muốn tìm đường chết thì là gì?
"Vóc người Kiều Sở quả thật là rất cao." Chủ nhiệm lớp gật đầu, hỏi: "Kiều Sở, em có muốn làm người tiên phong cho lớp ta không?"
Sở Sở theo bản năng muốn cự tuyệt, kết quả liếc mắt về phía Lục Xuyên, anh ngắm nhìn cô, ánh mắt sáng rực, trong con ngươi mang theo ý khích lệ.
"Em..."
Cô cũng có ý nghĩ muốn trở nên tốt hơn, biến thành dáng vẻ của một người bình thường, không cần e ngại ánh mắt của người khác, không sợ cùng mọi người kết giao bạn bè.
Thế nhưng, cô có thể làm được như vậy sao?
Chỉ cần vừa mới nghĩ tới, đến lúc đó sẽ xuất hiện dưới ánh mắt bạn học toàn trường, tất cả mọi người đều sẽ nhìn cô, chú ý tới mọi nhất cử nhất động của cô, trong lòng cô nhịn không được đã run rẩy.
Sở Sở đang muốn lắc đầu cự tuyệt.
"Vậy cứ quyết định như thế đi, đại hội thể thao mùa thu lần này, bạn học Kiều Sở sẽ đại diện lớp hai chúng ta làm người tiên phong, các bạn khác có ý kiến đề nghị gì nữa không?"
"..."
Lục Xuyên đã mở miệng, ai còn dám dị nghị gì đây? Đoàn người nhao nhao hưởng ứng nói: "Vậy quyết định Kiều Sở đi."
Tay các bạn học đồng nhất giơ lên.
Sở Sở há to miệng, muốn nói gì đó, nhưng lại chần chừ, cuối cùng vẫn nhắm mắt lại.
....
Thời điểm làm nghi thức khai mạc, người tiên phong của mỗi lớp học sẽ giơ cờ, dẫn đầu đại hội đi vào sân,
đứng ở vị trí lớp mình cùng lãnh đạo nhà trường trò chuyện. Dựa theo lệ cũ của năm trước, mỗi lớp sẽ cử ra một bạn học có hình tượng và khí chất tốt nhất làm người tiên phong.
Trước kia lớp hai người tiên phong luôn luôn là Lục Xuyên, tiến vào sân vận động sẽ mang theo một trận hò hét có tiết tấu của toàn trường.
Sở Sở cảm thấy, áp lực có chút lớn hơn rồi.
Không nói đến việc cô có dũng khí làm chuyện này hay không, giống ủy viên thể dục đã nói, cô có thói quen hay hóp ngực, vì vậy không thích hợp làm người tiên phong.
Trên bãi tập, Lục Xuyên ôm bóng rổ, nhìn vào nơi cách đó không xa, thấy hướng dẫn viên thể dục đang hướng dẫn Sở Sở đu xà đơn.
Dưới ánh trời chiều, bóng dáng nghiêng nghiêng của cô bị kéo dài, vóc dáng cao gầy treo trên xà đơn, giống y hệt một con khỉ nhỏ.
Lục Xuyên nhếch miệng cười, cảm thấy cô như vậy rất đáng yêu.
Anh vừa thất thần, bóng rổ trong tay cũng thuận thế bị đối thủ lấy được, Lục Xuyên dứt khoát không đánh nữa, chào hỏi đám người chơi cùng: "Một lát nữa tôi đến."
Nói xong anh đi đến bảng bóng rổ nhặt cái áo khoác của mình lên, đi về phía xà đơn.
"Khỉ tay dài, tay cũng đủ dài rồi, không cần kéo đâu."
Sở Sở ngẩng đầu, trông thấy Lục Xuyên mang một chiếc áo bỏng rổ đỏ trắng đang đứng trước mặt cô, sợi tóc bị mồ hôi thấm ướt, sắc mặt do vận động mạnh nên ửng đỏ một cách tự nhiên.
Anh vừa đi tới, Sở Sở đã cảm nhận được một luồng nhiệt nóng mang tới, vạt áo trước ngực bị mồ hôi làm ướt, nhưng mà trên thân thể lại không có mùi hương khác thường nào, cho nên Sở Sở không hề bài xích anh tới gần.
"Ai là...khỉ tay dài?" Cô mất hứng thu tay lại.
"Được được, huấn luận viên hướng dẫn cái gì đây?"
"Không cần cậu...quản."
"Cái bắp chân cánh tay nhỏ này của câu..."
Lục Xuyên đưa tay nhéo nhéo lên khuỷu tay của cô, sờ tới sờ lui thật sự thoải mái, nhu nhu mềm mềm, rất có thịt.
"Nửa cái cơ bắp còn không có, có thể đu được một cái thì xem như cậu thắng."
Anh đụng vào Sở Sở làm cô thấy ngứa, Sở Sở vội vàng rút tay từ xà đơn về, rụt rụt lui về sau, đồng thời không nhịn được cười khanh khách.
Nụ cười này, cười đến mức khiến tai Lục Xuyên nở hoa, nghĩ là cô thích anh thân mật, càng phách lối bóp mạnh tay hơn.
"Ngứa!"Sở Sở đưa cánh tay ra sau lưng không để cho anh với tới.
Lục Xuyên thu tay lại, cười như không cười nhìn cô: "Nhạy cảm như vậy?"
Mặt Sở Sở đỏ hồng: "Cậu phiền..."
"Tôi giúp cậu làm vận động!"
"Không cần cậu giúp, tự mình...làm được."
"Có thể làm một cái tiêu chuẩn, vậy xem như cậu lợi hại."
Sở Sở không chịu thua, duỗi tay bắt lấy xà đơn, cố gắng nâng thân thể của mình lên, mũi chân cách mặt đất, cô nghẹn đến mặt đỏ bừng, cánh tay nhỏ khẽ run rẩy, làm thế nào cũng không nâng người lên được.
Lục Xuyên ôm khuỷu tay, nhìn bộ dạng nghẹn sức của cô, khóe miệng nâng lên nụ cười sâu hơn.
Sở Sở cuối cùng vẫn nhụt chí nhảy xuống, thở hổn hển, hướng đến cái người đang xem kịch vui là Lục Xuyên kia: "Cậu có thể...làm mấy cái?"
"Phỏng đoán một chút, 180 cái." Lục Xuyên treo người lên xà đơn, giúp cô làm hướng dẫn.
Có vẻ như anh làm rất nhẹ nhàng, mặt không đổi sắc, một hơi không ngừng nghỉ làm hai mươi ba cái.
Sở Sở chú ý đến, trên cánh tay cơ bắp của anh hơi căng lên, nâng cao thân thể của anh đi lên, nhìn qua thì cảm thấy dễ như trở bàn tay vậy, nhưng người đã thử qua như Sở Sở mới biết được, cái này vô cùng khó khăn. Có trời mới biết người con trai này làm như thế nào.
Cô dứt khoát ngồi lên bãi cỏ, ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn Lục Xuyên biểu diễn.
Có Sở Sở làm khán giả của anh, Lục Xuyên càng tỏ ra thoải mái, một hơi không ngừng nghỉ làm liên tiếp hơn một trăm cái.
Nếu không phải Sở Sở mở miệng, anh còn có thể treo người trên xà tới khi mặt trời lặn luôn rồi.
Lục Xuyên từ xà đơn nhảy xuống, hô hấp có chút gấp gáp, thô giọng từ trong cuống họng, giống như không kịp chờ đợi đã khoe khoang: "Xuyên ca của cậu quả thật trâu bò lắm mà."
Sở Sở đứng dậy muốn đi, Lục Xuyên lập tức giữ chặt cổ tay cô: "Đừng đi, ở đây cùng nhau chơi đi."
"Cậu tự chơi đi, mình muốn về phòng học...đọc sách."
"Còn có một tuần, cậu có thể trông cậy vào cái cơ bắp chút bé của cậu để luyện tập, đây là điều không có khả năng." Lục Xuyên vỗ vỗ cánh tay tráng kiện của mình: "Cái này của tôi, luyện vài chục năm, cậu sờ sờ đi."
Anh đưa cánh tay cường tráng của mình đến trước mặt Sở Sở.
"Không sờ." Sở Sở quay lưng đi.
Lục Xuyên cố chấp đưa cánh tay hữu lực của mình biểu hiện ra cho Sở Sở, giống như hiến tặng vật gì quý hiếm, cầm lấy bàn tay của Sở Sở mò đi lên.
Sở Sở nhéo cánh tay anh, thật sự rất cứng!
So với cánh tay tràn đầy thịt của cô hoàn toàn không giống, đây đâu phải là cái tay, đây là cái cột thép lớn thì có.
"Thế nào?"
Sở Sở rút tay về, mất tự nhiên nói: "Rất cứng."
"Đúng không!"
"Đừng đắc ý, cánh tay của con trai có cơ bắp, cứng rắn...là chuyện bình thường." Sở Sở nghĩ nghĩ muốn diệt đi cái tính phách lối của anh: "Ai biết những chỗ khác có phải..."
Sở Sở đột nhiên mắc nghẹn trong cổ họng.
Lục Xuyên nghe vậy giật mình, nhìn chằm chằm Sở Sở thật lâu, hỏi: "Cậu...còn muốn sờ...chỗ nào nữa?"
Tác giả có điều muốn nói: Vở kịch nhỏ:
Sở Sở: muốn sờ con thỏ nhỏ.
Lục Xuyên che mặt chạy: Mẹ! Có người giở trò lưu manh!
Lời editor: Thấy bạn Lục bị đùa giỡn lưu manh làm cho á khẩu buồn cười thật đấy. Sở Sở đùa nghịch lưu manh kìa.