“Anh là ai?” Người đàn ông kia không nhịn được nói, nghiêng vai sang một bên, muốn hất tay Tô Văn Thư ra.
Tô Văn Thư nói: “À, đây là cái gì thế?”
Ông vừa nói vừa chỉ vào màn hình, người đàn ông này đã gửi ảnh vừa chụp được cho một người khác.
Trên màn hình người kia trả lời: “Gửi cái ảnh nào nó rõ chút đi đồ ngu, nhỏ như vậy thì làm sao mà nhìn được.”
Người đàn ông kia nhìn tin nhắn vừa được gửi đến lập tức cất điện thoại vào túi, đẩy Tô Văn Thư ra, nói: “Đừng có cản đường.”
Tô Văn Thư không nói gì, chỉ cười nhìn hắn cúi đầu bước đi thật nhanh.
Ông giơ chiếc điện thoại di động trong tay lên, mở khóa màn hình, đầu ngón tay nhanh chóng hoạt động thu hồi tin nhắn kia về, nhanh chóng xóa toàn bộ những bức ảnh kia đi.
Sau đó đặt điện thoại lên bàn, hai tay đút túi xem như không có chuyện gì xảy ra đi về phía vợ và con gái.
Mẹ Tô đang dạy dỗ Tô Bối. Đầu ngón tay trắng nõn chọc chọc vào giữa trán cô, nói: “Mẹ biến thành người mà con cũng không nhận được ra sao?”
Tô Bối lắc đầu, biết mẹ đang tức giận bèn vội vàng không biết xấu hổ ôm ngón tay bà hôn một cái, sau đó mặt dày lắc ngón tay nũng nịu.
“Mẹ, con, con rất ít khi nhìn thấy mẹ, mẹ trong hình dáng này.”
Mẹ Tô không biết phải làm sao, chọc chọc trán cô, nói: “Cái con bé ngu ngốc này, đừng có tùy tiện nói cho loài người biết con là yêu tinh, nếu không sẽ bị bắt đi làm nghiên cứu khoa học đấy.”
Nhưng cũng không thể trách Tô Bối được, bà và chồng cũng có trách nhiệm vì không nói cho con bé sớm hơn.
Thà đau đầu về cô con gái ngốc nghếch này, còn hơn là đối phó với người đang ngồi trước mặt.
“Cậu tên gì?”
“Hồ Thừa Nghị, xin chào.”
Mẹ Tô gật đầu, nói tiếp: “Xin chào, tôi thay mặt Tô Bối cảm ơn cậu đã chăm sóc con bé những ngày qua, con bé được chăm sóc rất tốt, cậu rất thích con bé đúng không?”
Hồ Thừa Nghị nghe vậy theo bản năng nhìn Tô Bối một cái.
Cô nhóc kia lập tức buông ngón tay mẹ ra, xoay người lại nhìn anh. Móng vuốt nhỏ xíu ôm trước ngực, đôi mắt to tròn nhìn về phía anh. Giống như nếu anh nói không phải thì cô nhóc này sẽ lập tức khóc to.
“Đúng vậy ạ.” Hồ Thừa Nghị gật đầu.
Mẹ Tô bước tới, nhoài người về phía con gái, nắm cái đuôi xù kia kéo ngược về phía mình.
Bà nhìn Hồ Thừa Nghị nháy mắt một cái, nói: “Nếu đã vậy thì tôi muốn cậu giúp Tô Bối giấu kín thân phận. Dù sao bảo bối nhà chúng tôi cũng đáng yêu như vậy, nếu như bị người xấu bắt đi thì phải làm sao bây giờ?”
Mẹ Tô đặt Tô Bối trong lòng bàn tay, đưa tới trước mặt Hồ Thừa Nghị.
Tô Bối đang định nhảy lên bả vai Hồ Thừa Nghị thì lại nghe thấy tiếng mẹ cười ở sau lưng: “Con dám nhảy không?”
Tô Bối vừa mới nhướng người lên một nửa đã nghe mẹ thấp giọng nhắc nhở, sao còn dám tiếp tục nữa?
Nhưng cô lại đứng không vững, ngã thẳng xuống bàn.
Hồ Thừa Nghị vội vàng đưa tay ra đón lấy cô, gương mặt lúc này mới thả lỏng ra. Hôm nay chỗ sưng trên đầu cô nhóc còn chưa khỏi hẳn, nếu đụng một cái nữa thì đảm bảo sẽ khóc luôn.
Tô Vân Thư đi tới, nói với Hồ Thừa Nghị: “Tôi nghĩ chúng ta nên đổi một nơi nào đó thuận tiện hơn để nói chuyện. Vừa nãy tôi thấy có người chú ý tới cậu.”
Hai vợ chồng ông từ nước E chạy tới đây, không thể nào có chuyện bọn nhà báo truyền thông rảnh rỗi chụp lén được. Vậy thì chỉ có một khả năng, mục tiêu của bọn người kia chính là Hồ Thừa Nghị.
Nhìn dáng vẻ người đàn ông này thì có vẻ là người làm ăn, ở thành phố L này cũng không tệ, có lẽ cũng có chút danh tiếng.
Nhưng chuyện này không liên quan đến gia đình ông, chẳng qua nếu kéo theo Tô Bối và Lâm Bình vào sẽ không tốt.
Hồ Thừa Nghị nói: “Không cần tìm chỗ khác nói chuyện nữa, không phải hai người nhất định phải mang Tô Bối về sao?”
Tô Văn Thư và Lâm Bình hai mắt nhìn nhau, gật đầu một cái. Bọn họ nhất định phải về để xin ý kiến trưởng bối về việc Tô Bối tự ý tiết lộ thân phận.
“Nếu đã như vậy thì tôi đảm bảo sẽ giữ bí mật chuyện này.” Hồ Thừa Nghị vừa nói vừa nhẹ nhàng đụng một cái vào lưng Tô Bối, đầu ngón tay chạm lướt qua cái nơ con bướm thắt trên đuôi vật nhỏ.
Hài lòng nhìn cô nhóc giật mình một cái.
Hồ Thừa Nghị và ba
mẹ đã đạt được ý kiến chung, Tô Bối không muốn không làm theo. Mùa xuân sắp tới rồi, cô vẫn chưa kịp tỏ tình với người đàn ông này nữa.
Nếu trong thời gian đó người đàn ông này bị người khác nhân cơ hội cướp đi mất thì làm sao đây?
Tô Bối bám chặt vào tay Hồ Thừa Nghị, sau đó nói rõ ràng với ba mẹ nguyên nhân muốn ở lại.
Nghe xong, Tô Văn Thư giật mình, vội vàng nhìn về phía vợ: “Vợ à, chuyện này không phải do anh dạy đâu!”
Mẹ Tô không còn mặt mũi nào đối mặt nữa, bà khẽ sờ cằm nói: “Em dạy…”
Hai người bọn họ đúng là kẻ tám lạng người nửa cân.
Tô Văn Thư nhìn Tô Bối, nói: “Bối Bối à, vậy phải làm sao thì con mới đồng ý về đây?”
Tô Bối đỏ mặt, ngượng ngùng xoắn xít nói: “Con muốn thoát kiếp FA.”
Ông nghẹn họng, ôi, con gái trưởng thành sớm thì làm sao đây?
Lâm Bình đã dùng hết kiên nhẫn, đứng lên nói với Hồ Thừa Nghị: “Vô cùng cảm ơn, Tô Bối cũng rất thích cậu nhưng nước E mới là nơi có thể khiến cho Tô Bối vượt qua thời kỳ trưởng thành tốt hơn. Con bé rất thích cậu, nó không biết tình hình bây giờ nên không muốn về nhà, tôi hy vọng cậu có thể giúp chúng tôi thuyết phục con bé. Tôi nghĩ bây giờ cũng chỉ có cậu mới có thể thuyết phục được nó thôi.”
Hồ Thừa Nghị cúi đầu nhìn về phía Tô Bối, sờ cô một cái rồi tự mình lẩm bẩm, không muốn trở về sao?
Lâm Bình lại nói tiếp: “Ngày kia chúng tôi sẽ trở về nước E, đến lúc đó sẽ liên lạc lại với cậu Hồ đây.”
Tô Văn Thư vội vàng nói mấy câu với Tô Bối.
“Bối Bối à, sau khi trở về ba sẽ dạy con cách biến thành người, như vậy con mới có thể ở chung một chỗ với Hồ Thừa Nghị.”
Ánh mắt Tô Bối sáng lên.
Có thật không ạ?
Ba Tô và mẹ Tô gật đầu bảo đảm.
Dù thế nào thì cứ đem người về trước rồi nói sau.
Tô Bối nói: “Để con suy nghĩ kỹ một chút…”
Ba Tô xoa đầu con gái, nói: “Được, con đừng tự đặt gánh nặng cho mình quá, thích gì không quan trọng, vui là được. Nhưng ba mẹ vẫn hy vọng con có thể trở về, khoảng thời gian qua ba mẹ rất nhớ con… Tối nay con vẫn có thời gian để trò chuyện với Hồ Thừa Nghị mà.”
Tô Bối mang tâm trạng ủ dột đi theo Hồ Thừa Nghị về biệt thự.
Hồ Thừa Nghị cầm hạt dưa muốn đút cho cô, nhưng rõ ràng là cô nhóc không muốn ăn.
Cô ngồi trên bàn, tay ôm hạt dưa không buông nhưng lại chẳng chịu ăn.
Anh nhìn một lúc, Tô Bối bắt đầu khóc.
Hồ Thừa Nghị tay chân luống cuống tìm khăn giấy lau nước mắt cho cô.
Tô Bối lắp bắp nói: “Anh chỉ có một mình, đừng buồn, hãy vui vẻ lên. Có chuyện gì thì nhất định phải tìm người khác giúp đỡ, chờ tới lúc tôi biến thành người rồi sẽ đẩy xe lăn cho anh, muốn đi đâu thì đi. Hức…”
Vì khóc quá đau lòng nên Tô Bối bị nấc cụt.
“Còn nữa, anh đừng tìm mấy con sóc bay khác, càng không được để bọn họ động vào cái bánh xe chạy kia của tôi…”
Một câu Hồ Thừa Nghị cũng không nghe hiểu, nhưng nhìn Tô Bối khổ sở như vậy thì trong lòng có chút vui vẻ. Bây giờ tâm trạng của anh tốt nhất trong tối nay.
Nhìn đi, yêu tinh nhỏ này cũng không nỡ rời bỏ anh mà.
Động tác lau nước mắt cho cô càng dịu dàng hơn, Tô Bối khóc xong bèn nhảy lên vai Hồ Thừa Nghị, cong môi hôn khóe môi anh.
Sau đó lớn gan nói: “Nếu đã hôn môi rồi thì tôi phải chịu trách nhiệm, đợi sau khi biến được thành người rồi, tôi sẽ tới cưới anh.”