Tô Bối cảm thấy đau nhói, nhưng vẫn không rời đi.
Nhưng lại có một người đang mất hứng, Tô Văn Thư đi nhanh đến trước mặt bọn họ, ho khan hai tiếng.
“Khụ, khụ…..”
Sắc mặt của ông không thể đen hơn được nữa.
Nhìn Tô Bối nằm trong lồng ngực của Hồ Thừa Nghị, ông cảm thấy rất tức ngực. Ông đưa tay đỡ Tô Bối dậy, rồi nói với Hồ Thừa Nghị: “Bối Bối vẫn chưa đi vững giống mọi người được, nên té ngã là chuyện rất bình thường.”
Hồ Thừa Nghị nghe vậy, ngửa đầu lên nhìn đôi chân đang đứng thẳng của Tô Bối.
Cô mặc một chiếc váy, bên ngoài mặc một cái áo khoác dài ngang lưng. Viền váy của cô chỉ che được tới đùi, còn phối thêm một đôi boot ngang gối. Đôi boot đã trở thành điểm nhấn phác họa lên đôi chân trắng nõn của cô.
Dáng chân của cô không quá nhỏ nhưng cũng không quá thô kệch, ngược lại nhìn nó rất vừa phải.
Tô Văn Thư nói: “Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta nên đến khách sạn thôi.”
Hồ Thừa Nghị hỏi: “Mọi người định đến khách sạn nào? Tôi sẽ đưa mọi người đến đó.”
Tô Văn Thư nhìn thoáng ra bên ngoài, tuy rằng khu vực này được đèn đường chiếu sáng nhưng vẫn rất tối tăm, có vẻ rất khó để bắt taxi.
Vả lại Hồ Thừa Nghị đã chờ ở đây từ chiều đến giờ rồi, nếu ông từ chối thì không hợp tình hợp lý lắm.
Vậy nên ông đã nói tên khách sạn ra.
Tô Bối nhìn Hồ Thừa Nghị đang ngồi xe lăn, cô quay qua nói với quản gia: “Cháu, cháu sẽ đẩy xe lăn.”
Tô Văn Thư nói: “Chuyện này không được đâu Bối Bối, chờ con đi vững hơn rồi nói sau.”
Nhưng Tô Bối đã dành lấy công việc của quản gia, nhìn ba cười: “Không, không có việc gì đâu ạ, nếu như xe bị…..lật, con sẽ đỡ anh ấy dậy.”
Hồ Thừa Nghị mở miệng nói: “Tôi sẽ nhìn cô ấy.”
Gương mặt Tô Văn Thư lộ rõ vẻ mặt đang rất không vui.
Nhưng ông còn nói gì được đây?
=_=
Con gái trưởng thành liền bỏ ba.
Khách sạn do studio của ba Tô phụ trách, nếu những người mẫu khác có đến nơi này nhưng chưa biết đặt phòng chỗ nào, thì nơi này chính là lựa chọn hàng đầu.
Tô Văn Thư rất ngại gặp phiền phức, ông chỉ cần có chỗ ở là được, không quan trọng khách sạn đó có sang hay không.
Miễn là khách sạn mà studio chọn không quá tệ là được.
Khi tới đại sảnh khách sạn, Tô Văn Thư đi làm thủ tục nhận phòng.
Tô Bối đẩy Hồ Thừa Nghị từ từ đi vào, còn quản gia ở đằng sau thì đang rất sốt ruột. Sao cô bé lớn đến từng tuổi này rồi mà đi không vững vậy?
Quản gia bỗng nhiên sửng sốt một chút, nhưng chợt hiểu ra. Có lẽ cô bé này từng có tật ở chân, nên bây giờ đang tiến hành vật lý trị liệu sao?
Nhưng ông đều không quen biết Tô Văn Thư và Tô Bối. Hồ Thừa Nghị cũng không quen biết người nước E, chẳng lẽ là quen ở bệnh viện sao?
Quản gia dùng đôi mắt trìu mến của mình nhìn về phía Tô Bối.
Cô bé này cũng đáng thương như cậu cả vậy, nhưng mà vẫn tốt hơn so với Hồ Thừa Nghị, ít nhất thì bây giờ cô bé có thể tập đi đường.
“Mệt không?” Hồ Thừa Nghị hỏi đồng thời giữ bánh xe lại không để Tô Bối đẩy nữa.
Tô Bối mím môi lại, có chút căng thẳng nói: “Không, không mệt đâu.”
Lúc còn ở dạng nguyên hình, Tô Bối rất hay nói lắp nên cho dù đã biến thành người thì tật nói lắp vẫn chưa sửa được. Chẳng qua là cô mới học cách phát âm ngôn ngữ loài người, mỗi lần muốn nói cái gì thì cô phải suy nghĩ thật kỹ, nếu nói chậm thì có thể nghe được.
Lúc ở sân bay Hồ Thừa Nghị không để ý tới, bây giờ nói chuyện với cô còn tưởng cô đang căng thẳng, sợ hãi.
Suy cho cùng thì lá gan của cô nhóc này rất nhỏ.
Tô Văn Thư đi tới: “Làm xong thủ tục rồi, Bối Bối à chúng ta lên phòng nghỉ ngơi thôi.”
Tô Bối nhìn Hồ Thừa Nghị, lại quay qua nhìn Tô Văn Thư, cô có hơi lưu luyến.
“Nhưng mà con không mệt…..”
Lúc ở trên máy bay cô đã ép mình ngủ rất nhiều, bây giờ nhìn thấy Hồ Thừa Nghị tinh thần của cô rất tốt.
Tô Văn Thư chỉ vào Hồ Thừa Nghị, nói: “Con không mệt, nhưng cậu ta thì rất mệt đó. Con để cậu ta về nhà nghỉ ngơi đi.”
Nực cười, chẳng lẽ ông sẽ để yên cho Hồ Thừa Nghị và con gái của mình ở cùng nhau suốt đêm sao?
Thật ra Hồ Thừa Nghị không cảm thấy mệt lắm, nhưng anh muốn giữ mặt mũi cho Tô Văn Thư, nói: “Không sao đâu, hai người lên nghỉ ngơi trước đi, nếu có thời gian thì hoan nghênh tới chơi.”
Tô Bối gật đầu liên tục.
Tô Văn Thư nhìn anh rời đi, ông quay qua mang Tô Bối lên lầu, nói: “Được rồi, chờ ba làm xong công việc, vài ngày nữa sẽ dẫn con đi thăm quan thành phố L nha.”
“Cảm ơn ba ạ.” Tô Bối vừa nói vừa chớp mắt một cái.
Ngày hôm sau, Tô Văn Thư dậy sớm đi gặp mặt nhà thiết kế bàn, để bên kia đưa quần áo cho mình, có lẽ ngày đầu tiên tới ông sẽ phải đi diễn tập.
Mang Tô Bối theo thực sự không tiện, ở có rất nhiều người, mà Tô Bối lại đi chưa vững.
Ba Tô để Tô Bối ở lại khách sạn.
Tô Bối nhìn ông ra cửa rồi ngồi ở trên sofa xem TV khoảng nửa tiếng.
Đang xem thì cô bắt đầu không thành thật, khi chắc chắn trong khoảng thời gian ngắn ba mình không về, cô dùng máy bàn trong phòng gọi cho Hồ Thừa Nghị.
Lúc này Hồ Thừa Nghị sắp kết thúc cuộc họp thì nhận được một cuộc gọi điện từ số lạ, anh nhấc máy hỏi: “Alô?”
Tô Bối nghe được giọng của anh thì cười cong mắt: “Hồ, Hồ Thừa Nghị.”
Hồ Thừa Nghị hơi sửng sốt một chút, anh nhanh chóng phản ứng lại nói với các quản lý của từng bộ phận: “Hôm nay tới đây thôi.”
Tan họp.
Hồ Thừa Nghị lại đưa điện thoại lên tai.
“Sao thế?”
“Ba tôi đã đi ra ngoài rồi. Bây giờ tôi có thể đến tìm anh được không?”
“Được.”
Nghe được lời khẳng định của đầu dây bên kia, Tô Bối vui vẻ đến mức muốn nhảy lên.
“Anh đang ở công ty đúng không? Tôi sẽ tới ngay…”
Cô cầm tiền và thẻ phòng bỏ vào trong túi, đeo chéo lên vai rồi đi ra cửa.
Sau khi tới công ty Tô Bối đi tới sảnh lầu một, cô đang định đi thẳng lên thì bị lễ tân gọi lại.
“Xin chào cô, không biết cô đã hẹn trước chưa ạ?”
Hẹn trước sao?
Tô Bối hơi nghiêng đầu, lúc trước cô tới đây với Hồ Thừa Nghị đã hẹn trước bao giờ đâu nhỉ?
Nhưng nhìn lại cô lễ tân mặc dù giọng nói rất dịu dàng, nhưng nếu cô nói không hẹn trước thì cô ấy chắc chắn sẽ không cho cô lên đâu.
Tô Bối rất nhát gan nên cô nói
mục đích của mình ra: “Cái đó, tôi tới tìm gặp Hồ Thừa Nghị…”
“Thưa cô, xin hỏi cô có chuyện gì sao?”
“Tôi đến, đến gặp anh ấy…” Tô Bối nói.
“Không biết cô tên gì ạ?”
“Tô Bối.”
Lễ tân nói: “Xin lỗi thưa cô, tôi không thấy tên cô trong danh sách hẹn trước. Mong cô thông cảm, bởi vì hằng ngày Boss phải xử lý rất nhiều công việc, có rất nhiều người muốn gặp, nếu không hẹn trước thì tôi không thể thông báo giúp cô được.”
Nghe lễ tân nói cũng có lý, Tô Bối âm thầm gật đầu một cái.
“Vừa rồi chúng tôi có gọi điện thoại, tôi đã nói với anh ấy rồi. Làm sao để cô chịu tin đây?”
“Vậy cô có thể cho tôi xem lịch sử cuộc gọi lúc nãy được không? Tôi chỉ nhìn xem thôi, sẽ không làm ảnh hưởng tới cô đâu.” Lễ tân nói.
Tô Bối a một tiếng, lúc nãy cô dùng máy bàn ở khách sạn để gọi điện.
Lễ tân nhìn một lúc, thấy cô gái này không phải là tới kiếm chuyện, làm phiền Boss. Lúc này thì đang ủ rũ úp mặt xuống bàn lễ tân, nhìn thật sự rất đáng thương.
Dù là mình có thể bị mắng, nhưng cô lễ tân vẫn nói: “Để tôi đi hỏi giúp cô nha.”
Lễ tân gọi cho thư ký của Hồ Thừa Nghị, Tô Bối chỉ thấy cô ấy nói vài câu rồi cúp máy: “Sẽ có người hỏi Boss giúp cô, ở bên kia có sofa mời cô qua kia ngồi chờ chốc lát.”
Tô Bối nhìn một chút, bây giờ cô mới cảm thấy đứng rất mệt chân.
Cô đi thẳng qua bên đó ngồi xuống. Nhìn những người ra vào đại sảnh, có vài người đi ngang qua còn cố ý quay đầu nhìn cô một cái.
Tô Bối cảm thấy có chút xấu hổ, cô hơi đỏ mặt quay người đi. Cô lễ tân lúc nãy vẫn luôn chú ý đến Tô Bối, nhìn thấy cô như vậy, thầm nghĩ cô gái này đơn thuần dễ đỏ mặt như vậy, chắc sẽ không nói dối đâu.
Một lát sau, Tô Bối nghe được một âm thanh nhỏ. Cô là người rất nhạy cảm với âm thanh xung quanh, trong số những âm thanh mà người đi bộ tạo ra thì cô nghe được tiếng xe lăn.
Tô Bối ngẩng đầu lên nhìn thấy Hồ Thừa Nghị vừa lúc từ thang máy đi ra. Cô kinh ngạc vui vẻ đứng lên, nhưng vì quá mức kích động nên chân trái đá chân phải, cũng may là kịp thời ổn định lại.
Hồ Thừa Nghị nhìn thấy màn này toát mồ hôi lạnh.
“Em đừng nhúc nhích, để tôi tới đó.”
Tô Bối ngoan ngoãn đứng tại chỗ. Hồ Thừa Nghị vừa xuất hiện đã làm không ít nhân viên ngạc nhiên.
Hiếm khi thấy Boss xuống đại sảnh vào giờ làm việc đó nha. Lần này lại vì một cô gái đáng yêu nên Boss mới xuống sao.
Bọn họ có quan hệ gì thế?
Tất cả nhân viên đều rất hiếu kỳ.
Dù là nhìn một cách trắng trợn hay lặng lẽ tìm hiểu, thì trong lòng bọn họ đều đang suy đoán thân phận của Tô Bối.
Phải biết rằng Boss ở phương diện tình cảm thì giống như một tờ giấy trắng vậy. Dĩ nhiên đây chỉ là vẻ bên ngoài, còn bên trong như nào thì họ không biết.
Nhưng bây giờ thì có đó nha!
Tô Bối đi vòng ra phía sau Hồ Thừa Nghị, cô xoay xe lại đẩy anh vào thang máy.
Nhìn lễ tân nói: “Tôi đi trước nha.”
Lễ tân lập tức ghi tên Tô Bối vào danh sách hẹn gặp, đây là người mà Boss quen biết. Còn đích thân xuống dưới đón…
Cô ấy suy nghĩ một chút, liền viết thêm bốn chữ ‘vô cùng quan trọng’ sau tên của Tô Bối.
Tô Bối đẩy Hồ Thừa Nghị vào phòng làm việc, gương mặt của ba thư ký sau khi nhìn thấy thì đều không thể tin được. Chờ Hồ Thừa Nghị vào phòng làm việc, ba người chụm lại nói chuyện với nhau:
“Cô ấy là ai thế? Là con gái ngoài giá thú của ba Boss sao? Là em gái của Boss à?”
“Không thể nào đâu, tôi chưa từng nghe nói Boss có quan hệ tốt với chị em gái mình.”
“Nếu không phải người thân thì chính là bạn gái rồi, tôi chọn vế sau.”
“Nói cách khác thì đó là bà chủ tương lai sao?”
“Ai biết được, ai xung phong vào tìm hiểu thông tin đi.”
Đây là một việc rất khó khăn, có thể còn bị Boss ghi thù trong lòng. Nhưng vì để hóng hớt, khó khăn mấy cũng phải đi.
Cầm theo tài liệu cần ký tên, đi đến trước phòng gõ cửa.
Hồ Thừa Nghị nói: “Vào đi.”
Thư ký cẩn thận đẩy cửa ra, lo lắng mình có thể nhìn thấy những hình ảnh bị cấm.
Nhưng mà không có gì cả, cô nàng cảm thấy hơi thất vọng.
Chỉ thấy hai người đứng trong phòng làm việc, Hồ Thừa Nghị nắm tay Tô Bối dạy cô cách đi.
Trong mắt thư ký thì cô nàng nhìn thấy Boss đang nắm tay người ta sờ tới sờ lui ăn đậu hũ.
Sau khi anh ký xong, cô nàng lập tức chạy nhanh ra ngoài.
“Ôi má ơi, là bà chủ tương lai thật đó, đang trong thời gian làm việc mà Boss lại đi tán tỉnh người ta. Tôi cảm thấy sáng nay Boss tan họp sớm cũng là do nguyên nhân này.”
Bên trong phòng làm việc, Tô Bối cảm thấy ánh mắt của thư ký kia trước khi rời đi vô cùng kỳ quái, cô nhìn Hồ Thừa Nghị hỏi: “Có phải cô ấy đã hiểu lầm cái gì rồi không?”
Hồ Thừa Nghị nhẹ nhàng cười một tiếng, trấn an nói: “Không có hiểu lầm đâu.”