Tạm thời Hồ Thừa Nghị không muốn nghĩ đến tư vị ngọt ngào kia nữa, anh nhíu mày nói: “Sau này nhất định không nên làm những hành động vừa nãy với người khác.”
Tô Bối ngoan ngoãn gật đầu.
Cô vẫn ngồi yên trên đùi Hồ Thừa Nghị, cơ thể của cô nhẹ đến mức khiến người khác phải lo sợ. Hồ Thừa Nghị cảm thấy mình chỉ cần một cánh tay thôi là đã ôm trọn cô vào lòng.
Nhưng mà ngoại hình bên ngoài của Tô Bối trông rất khỏe, Hồ Thừa Nghị thầm nghĩ việc này có liên quan tới chuyện cô biến hình.
Không nói đến chuyện cân nặng, anh cũng được coi là người đàn ông tinh lực tràn đầy, nhưng mà vừa nãy Tô Bối ngồi lên đùi đã khiến anh không chịu nổi. Thật sự là quá kích thích….
Vẫn nên kêu cô đi xuống còn hơn: “Tô Bối à, em đi xuống được không….”
Tô Bối nghe xong tự nhiên hiểu lầm, cô nhanh chóng nhảy khỏi lòng anh rồi vội vàng quay lại kiểm tra xem anh có bị gì không. Cô căng thẳng đến mức tật xấu nói lặp lại xuất hiện: “Anh, anh, anh không sao chứ?”
Hồ Thừa Nghị lắc đầu nói: “Nếu như khó nói chuyện quá thì em từ từ hãy nói.”
Tô Bối chỉ mới bắt đầu học cách phát âm ngôn ngữ của loài người, có rất nhiều âm tiết khó khiến cô không thể phát âm chuẩn được. Tuy nhiên bởi vì hoàn cảnh xung quanh, hơn nữa cô cũng không thể dùng tiếng kêu của sóc bay nói chuyện với ba mẹ được nên Tô Bối phải cố gắng học nói thật nhanh.
Bình thường cô sẽ không nói lắp như vậy, Hồ Thừa Nghị đoán Tô Dư nóng lòng muốn nói ra ý kiến của mình nên mới có tật xấu này.
Cho nên từ từ nói sẽ có hiệu quả hơn.
Tô Bối nghe vậy ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”
Giọng nói của cô rất dễ nghe, không quá nhõng nhẽo.
Đến bữa trưa, thư ký đem vào hai phần thức ăn. Tô Bối nhìn những món ăn nóng hổi kia, cô khẽ nhếch miệng.
Hồ Thừa Nghị nghĩ cô không thích những món kia, anh quay đầu lại nhìn vào thức ăn.
Một phần cơm nóng, một chén canh trứng rong biển, thịt bò xào nước tương và một phần rau xanh. Hừm, nhìn cũng không tệ lắm……
Tô Bối cầm đũa không thành thạo lắm, cô yên lặng gắp đồ ăn, sau đó gắp miếng thịt bò qua chén Hồ Thừa Nghị.
Hồ Thừa Nghị ngạc nhiên nhìn Tô Bối, cô nhẹ nhàng cười một cái, ngại ngùng nhỏ giọng nói: “Anh ăn nhiều một chút…….”
Cô lại ăn thêm một đũa cơm, sau đó đem toàn bộ rau xanh cho Hồ Thừa Nghị ăn. Đợi đến lúc anh cảm thấy kỳ lạ thì Tô Bối đã lấy hết thức ăn để bên anh.
Sau đó cô còn cười nói: “Ai da, hết đồ ăn rồi, chắc mình không ăn nữa quá.”
Hồ Thừa Nghị trầm mặc nhìn ba dấu răng nhỏ trên thức ăn, cô biếng ăn sao?
Tô Bối lấy một túi quả hạch từ trong túi xách ra ăn, cười tươi đến nỗi mắt cong thành hình trăng khuyết.
“Anh, anh cứ ăn đi. Đừng quan tâm đến tôi.”
Trực giác của Hồ Thừa Nghị cảm thấy bất thường, anh lấy điện thoại ra nhắn cho Tô Văn Thư.
Đầu dây bên kia nhanh chóng trả lời: Lại biếng ăn nữa rồi! Tô Bối không quen ăn những món như thế này, mà nó cũng không thích ăn nữa. Nhưng mà con bé cần có đầy đủ chất dinh dưỡng nên phải bắt buộc nó ăn một ít.
Tô Thư Văn sau khi gửi tin nhắn xong mới cảm thấy sai sai, khoan đã, không phải bây giờ Tô Bối đang ở khách sạn sao?
Sao Hồ Thừa Nghị lại đi ăn trưa với Tô Bối thế?
Má nó!
Ở phía bên kia, Hồ Thừa Nghị bỏ điện thoại xuống nhìn Tô Bối. Thì ra là cô biếng ăn……
Anh nhìn hộp cơm trưa đầy nhóc thức ăn, lại quay qua nhìn Tô Bối đang ngồi ăn quả hạch.
Anh buông đôi đũa xuống, vươn lòng bàn tay ra, ngón tay hơi cong lại ra hiệu: “Lại đây ăn cơm.”
“Tôi, tôi, tôi ăn xong rồi……”
Nói lắp như thế, chắc trong lòng đang có quỷ rồi.
Mặc dù Tô Bối nói như vậy nhưng cô vẫn đưa túi quả hạch qua cho anh.
Cô lại cầm đũa lên gắp thức ăn, gương mặt ra vẻ tội nghiệp nhìn Hồ Thừa Nghị.
“Khó ăn lắm sao?” Hồ Thừa Nghị hỏi.
Tô Bối lắc đầu nói: “Chỉ cảm thấy hương vị rất kỳ lạ thôi.”
Tất cả thức ăn đều đặt bên chỗ Hồ Thừa Nghị, anh gắp một miếng thịt bò đưa tới bên miệng Tô Bối. Cô bất đắc dĩ mở miệng ra ăn, còn nịnh nọt nói: “Được anh đút cảm thấy hương vị ngon hơn nhiều…. Cái đó, tôi có thể ăn ít lại một chút không.”
Hồ Thừa Nghị định nói không được, nhưng mà nhìn cô nhóc nhăn mặt cố ăn thì anh mềm lòng nói: “Được.”
—————
Lúc Tô Văn Thư chạy đến công ty thì Tô Bối đã ăn no căng bụng.
Cô nheo mắt lại nằm trên sofa, muốn ngủ nhưng không dám ngủ.
“Rất có năng lực.” Tô Văn Thư cười nói.
Nhưng mà nụ cười kia không mấy thân thiện lắm. Ông trừng mắt về phía Hồ Thừa Nghị, trong lòng không nhịn được chửi thề. Má nó, nó cho con gái ông ăn bùa mê thuốc lú gì rồi?
“Bối Bối à, chúng ta về khách sạn ngủ đi.”
“Vâng…..” Tô Bối không hứng thú lắm.
Tuy rằng không tình nguyện lắm, nhưng mà cô phải nghe lời ba. Trước khi đi, cô nắm lấy cánh tay Hồ Thừa Nghị nói: “Ngày mai tôi lại tới tìm anh.”
Nhìn theo bóng dáng hai người rời đi, Hồ Thừa Nghị khó hiểu nâng cánh tay lên. Vừa rồi Tô Bối dùng sức chà xát ngón tay mình làm chi vậy?
Ra tới cửa công ty, Tô Bối hỏi: “Ba ơi, chúng ta đi mua một chút đồ được không ạ?”
“Con muốn mua cái gì?”
“Quần áo ạ.” Tô Bối nói thẳng ra.
Tô Thư Văn cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ là con gái thích quần áo đẹp có gì không đúng.
“Buổi chiều ba còn phải làm việc, không thể đi chung với con lâu được.” Tô Văn Thư khó xử nói: “Không thì buổi tối chúng ta đi mua được không?”
Tô Bối lắc đầu nói: “Không sao ạ, con tự mình trở về được mà.”
Tô Văn Thư nghe vậy nheo mắt lại, ông chả bao giờ tin đâu.
Nếu buổi chiều Tô Bối không chạy đi tìm Hồ Thừa Nghị, thì tối ông sẽ livestream quỳ bàn phím.
Nhưng mà con gái lớn không thể không có ba bên cạnh, mà bây giờ cũng chưa tới buổi chiều. Nếu như mọi việc không xảy ra theo ý nó thì con bé sẽ rất buồn.
“Được rồi.”
Tô Văn Thư dẫn Tô Bối tới trung tâm mua sắm, ông chịu trách nhiệm chọn quần áo cho Tô Bối. Lựa chọn quần áo là một việc rất khó khăn, nhất là khi phải chọn bộ đồ nào đẹp nhất để Tô Bối mặc.
Ông hận không thể mua toàn bộ đem về.
Nhưng mà Tô Bối lại lắc đầu nói: “Mua đủ mặc là được rồi ba.”
Thời gian nghỉ trưa quá ngắn, cộng thêm việc lái xe đi tới đi lui nên Tô Văn Thư đành phải về trước.
Ông đưa cho Tô Bối một tấm thẻ kèm theo mật khẩu, còn kêu cô muốn mua cái gì thì quẹt. Ba không đau lòng đâu!
Tô Bối nhìn tấm thẻ bạc của mình rồi lẳng lặng cất vào túi xách.
Lúc đầu cô mang theo lương tâm cắn rứt của mình đi dạo xung quanh trung tâm thương mại, chờ tới khi cô chắc chắn Tô Văn Thư không quay lại thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó cô đi thẳng đến cửa hàng trang sức.
Nhẫn, hoa tươi, lời tỏ tình……..
Tô Bối lấy cuốn sổ ra lật tới trang cuối cùng, cô hài lòng nhìn kế hoạch được ghi trên đó.
Đương nhiên bây giờ cô vẫn chưa làm được vì kiếm tiền rất khó, nhưng mà cô lại có một nhà tài trợ đặc biệt.
Chính là mẹ yêu của cô.
Ngày từ lần đầu gặp mặt Lâm Bình đã không thích Hồ Thừa Nghị, nguyên nhân rất đơn giản là vì anh là người thành phố L, còn Tô Bối là người thành phố E. Còn chưa tính đến việc lấy chồng, nếu lấy phải chồng nước ngoài thì bà rất lo lắng.
Nhưng mà mỗi ngày Tô Bối đều lăn lộn làm nũng trước mặt bà, dù trong lòng bà có cứng rắn đi nữa thì cũng không chống lại nổi chiêu công kích này của cô.
Sau khi nghĩ kỹ lại thì bà thấy cũng được, tuy hơi xa nhưng mà cũng là người Tô Bối thích.
Nhớ lại mình năm đó được rất nhiều yêu tinh theo đuổi, mấy người đó có tiền có thế, nhưng bà vẫn chọn ba Tô Bối.
Ai khuyên cũng không chịu nghe.
Nghĩ lại thì nhìn Tô Bối rất ra dáng của bà khi xưa, có dũng khí đáng khen, sau khi bà than thở vài câu thì bắt đầu làm phản. Bà không còn đứng chung phe với chồng mình nữa.
Phải giúp con gái cũng theo đuổi Hồ Thừa Nghị tới cùng, ấn tượng đầu tiên của Hồ Thừa Nghị đối với Tô Bối
chính là “thú cưng”. Cho dù cô có biến thành người thì cũng không thể thay đổi tình cảm nhanh được.
Không bắt được là rất mất mặt!
Bà cũng từng dạy Tô Bối yêu sớm rồi, giờ dạy kết hôn sớm thì có sao đâu.
Trước đó Lâm Bình đã đưa cho Tô Bối tấm thẻ ngân hàng, bên trong vẫn còn chút tiền. Đây chính là tiền quỹ đặc biệt cho kế hoạch tỏ tình của Tô Bối.
Có được tiền của mẹ yêu rồi, Tô Bối cảm thấy tự tin trở lại. Cô quyết định đi mua nhẫn, lúc trước cô có xem nhiều cách hướng dẫn tỏ tình thì thấy nhẫn và hoa tươi được đề xuất nhiều nhất.
Có vẻ rất hữu ích đấy.
Tô Bối đứng ở tủ bày hàng nhìn trái nhìn phải, nhân viên thấy thế liền đi lại hỏi.
“Xin chào cô, đây là kiểu dáng mới nhất trong cửa hàng của chúng tôi. Nếu cô thấy thích thì có thể thử.”
Tô Bối chăm chú nhìn vào những chiếc nhẫn kiểu nữ, cô hỏi: “Ở đây có mẫu dành cho nam không?”
Nhân viên rất ngạc nhiên nhưng nhanh chóng phản ứng lại, nói: “Mẫu dành cho nam ở bên đây ạ.”
Tô Bối đi một vòng quanh tủ trưng bày, cô ghé lại kính thủy tinh xem rõ kiểu dáng.
Lúc nãy trước khi rời khỏi công ty, cô đã dùng sức sờ tay Hồ Thừa Nghị chỉ để nhớ kỹ size ngón tay của anh.
May mà trí nhớ của cô cũng khá tốt.
Ngón tay của Hồ Thừa Nghị khá dày nên Tô Bối cảm thấy đeo nhẫn mỏng quá không tốt, nhưng mà nhìn nhiều nhẫn như này khiến cô rất chóng mặt. Nhìn sơ qua thì cái nào cũng giống nhau, nếu nhìn kỹ lại thì sẽ thấy một chút khác biệt.
Nhưng mà……….
Nhìn cái nào cũng giống nhau vậy trời! QAQ
Cuối cùng Tô Bối chọn một kiểu dáng cơ bản, cô đeo thử vào rồi chọn thêm size lớn hơn. Nhưng mà cô không dám chắc mình chọn đúng size không, nhân viên bên cạnh cũng nhìn ra lo lắng của cô.
“Thưa cô, nếu như kích cỡ không phù hợp thì cô có thể quay lại cửa hàng để điều chỉnh. Bên cửa hàng sẽ miễn phí sửa đổi cho cô.”
Tô Bối vừa nghe thì cảm thấy yên tâm hơn.
Đưa cô ấy cất nhẫn vào hộp rồi cho vào túi, Tô Bối cẩn thận cầm trong tay.
Tiếp đến là hoa tươi, lúc nãy trước khi vào trung tâm thương mại cô có thấy vài cửa hàng bán hoa ở ngã tư đường, lúc về chạy qua bên đó mua là được.
Tự mình đi bộ lâu như vậy mà không có vật gì dựa vào khiến chân Tô Bối vừa đau vừa mỏi. Cô đành phải tìm một cửa hàng bánh ngọt trên lầu ba ngồi nghỉ.
Trong cửa hàng có rất ít khách, Tô Bối gọi một cốc trà sữa rồi tìm một chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ.
Kế bên có vài học sinh trung học trẻ tuổi, có nam có nữ ngồi chung một bàn nói chuyện với nhau. Trên tay mỗi người đều cầm đồ uống, có vài người vẫn còn mặc đồ đồng phục.
Tô Bối suy nghĩ một chút, hôm nay cũng không phải là cuối tuần, mà giờ nghỉ trưa cũng đã qua. Sao vẫn có học sinh ra khỏi trường học được nhỉ?
Cô nhìn qua bên kia vài lần, tất nhiên những người đó cũng chú ý tới ánh mắt của cô.
Một nữ sinh nhỏ giọng nói: “Sao nữ sinh bên kia cứ nhìn qua đây hoài thế, cô ta nhìn ai à?”
Một nữ sinh khác nói: “Những người khác giới luôn thu hút mọi ánh nhìn của mọi người xung quanh, chắc đang nhìn mấy thằng con trai bên chỗ chúng ta rồi.”
Bên đây tổng cộng có ba nam sinh đều bằng tuổi nhau, tuy dung mạo khác nhau nhưng đều mang theo hơi thở ngây ngô, trẻ trung của thiếu niên. Nghe cô nữ sinh nói như vậy, một người trong số ba người họ ngại ngùng đỏ mặt.
Lặng lẽ quan sát Tô Bối thì thấy cô là một cô gái xinh đẹp, gương mặt thanh tú. Tuy cách ăn mặc khác với học sinh bình thường, nhưng mà không cảm thấy mùi xã hội xung quanh.
Cũng là học sinh sao?
Một người khác đụng vào cậu ta nói: “Thấy đẹp không? Tớ thấy nhìn cũng được đấy, cậu qua hỏi tên đi. Sẵn xin số điện thoại luôn.”
“Không, tớ không đi đâu. Cậu muốn thì cứ đi đi.”
Nam sinh đó lại đứng lên, lầm bầm trong miệng: “Đi thì đi, sợ gì.”
“Xin chào.” Cậu ta là người lạc quan vui vẻ nên câu đầu tiên làm quen rất đơn giản, chỉ là chào hỏi bình thường.
Tô Bối không nghĩ là mình chỉ nhìn vài lần thôi là đã có người qua đây hỏi chuyện. Không lẽ ở thành phố L này nhìn người là hành vi bất lịch sự hả?
Cô hơi bối rối, nhưng dù sao phong tục tập quán của hai thành phố cũng gần gần giống nhau.
Vẻ mặt căng thẳng của cô lọt vào trong mắt cậu nam sinh lại biến thành cô đang mắc cỡ.
Cậu ta mạnh dạn lại ngồi trước mặt Tô Bối, nhìn những món cô gọi. Là trà sữa hạt đác, những mà trà sữa không có nhiều chỉ thấy toàn là hạt đác trong đó.
“Xin chào cậu.” Tô Bối bỏ ly nước lên bàn, nuốt hạt đác trong miệng rồi nói.
“Tuổi của cậu nhìn cũng không lớn lắm, vẫn còn là học sinh sao?”
“Không, bây giờ tôi chưa đi học. Qua một thời gian nữa tôi mới có thể đến trường được.” Tô Bối nghĩ chuyện này cũng không có vấn đề gì lớn nên ăn ngay nói thật.
Nam sinh nghĩ chắc cô bị bệnh nên phải tạm thời nghỉ học, cậu ta dùng ánh mắt đồng tình nhìn cô nói: “Tôi là học sinh lớp 12 của thành phố L, nếu cậu muốn học thì cứ đến trường này, chất lượng dạy học ở đây cũng tốt lắm đó.”
Tô Bối thầm nói cô còn chưa chắc chắn mình nên học trường nào nữa.
Nam sinh tự mình dối lòng nói: “Chúng ta trao đổi số điện thoại đi, biết đâu chừng sau này học chung trường thì sao.”
Tô Bối nhìn về phía cậu ta, trong lòng cô bắt đầu tính toán chuẩn bị một số từ để nói: “Cậu đang lừa tôi sao?”
“Hả.” Nam sinh ngạc nhiên nhưng sau đó lại xấu hổ cười.
Tô Bối nghĩ một chút rồi nói: “Thật sự cảm ơn về lời đề nghị của cậu, tôi sẽ về cân nhắc nó sau.”
“Chỉ là tôi thấy cậu xinh đẹp quá nên muốn lại làm quen thôi.”
Tô Bối nghe vậy như mở cờ trong bụng: “Các cậu thích mấy người xinh đẹp sao?”
Nam sinh bắt đầu bối rối, sao con gái thời nay thích nói thẳng như vậy.
“Đúng, đúng.”
Cậu ta xấu hổ đứng lên nói lắp.
Tô Bối “ừ” một tiếng: “Vậy là tốt rồi.”
“Cái gì tốt cơ?”
Tô Bối sẽ không nói rằng mình đi tỏ tình, cô nhìn cậu ta rồi tùy tiện chọn đại một lý do nói: “Đương nhiên tôi tự khen mình đẹp rồi.”
Cô sờ tay vào chiếc nhẫn trong túi, cảm thấy yên tâm hơn.