Hồ Thừa Nghị nhìn vết thương trên tay Tô Bối rớm máu do mảnh vỡ thủy tinh làm. Vậy mà cô lại có thể không tim không phổi ngủ ngon như vậy…..
Nhưng mà cô ngủ như này cũng là điều bình thường, từ lúc Tô Bối ra đời đến nay vẫn chưa tròn một năm. Vì có rất nhiều chuyện xảy ra nên cô mới bắt chước người khác để tìm cách xử lý, hoặc là căn cứ vào mấy chuyện đã qua mà biết tiến biết lùi.
Lối suy nghĩ của cô vẫn còn con nít, dù vẫn chưa phân biệt được đâu là thiện đâu là ác nhưng Tô Bối vẫn đang cố gắng học hỏi để cải thiện hơn. Nhìn tình hình học tập nhanh chóng này của cô, chắc không bao lâu nữa là có thể tiếp xúc với người bình thường rồi.
Nếu mà là trẻ nhỏ thì còn gọi là thần đồng, nhưng mà Tô Bối là yêu tinh biến hình nên không được tính.
Hồ Thừa Nghị nhẹ nhàng lay Tô Bối tỉnh dậy.
Tô Bối dụi đôi mắt còn đang mơ màng của mình, lúc nhìn thấy Hồ Thừa Nghị cô còn nghĩ mình đang nằm mơ.
Cô theo bản năng giơ tay nhéo mặt Hồ Thừa Nghị một cái, sau khi cảm nhận được nhiệt độ trong tay thì cô mới phản ứng lại.
Thật sự là Hồ Thừa Nghị kìa.
Tô Bối ngồi rúc trong tủ quần áo rất lâu nên bây giờ hai chân đang tê, sau khi kịp nhớ lại thì cô đã bị té sấp mặt.
Hồ Thừa Nghị muốn tiến lên đỡ cô, nhưng nhìn thấy Tô Bối chỉ mặc mỗi áo sơ mi của mình thì anh chần chờ. Đôi mắt anh lóe lên, môi mím lại thành một đường. Anh trầm giọng nói: “Sao em tới nơi này?”
Tô Bối giơ tay ra, ngón tay nhỏ nhắn được lộ ra khỏi tay áo dài, khẽ chạm vào gò má anh: “Em nghe người khác nói, ngoài ra…..”
Tô Bối vùi mặt vào tay áo, cô hít một hơi thật sâu nói: “Nơi này có mùi của anh…..”
Mặc dù mùi ở đây rất ít.
Động tác của cô vô tình chạm đến vết thương ở tay, cô đau đớn la một tiếng.
Hồ Thừa Nghị cầm lấy tay cô mở ra xem, thấy vết thương trên tay không nhiều lắm, nhưng mà vẫn có mấy chỗ bị rách ra. Làn da mềm mại bị mảnh thủy tinh cắt trúng, một số chỗ bị cắt sâu hơn lộ ra máu thịt đỏ tươi.
“Hồ Thừa Nghị, em đau….” Tô Bối bẹp miệng đáng thương nói.
“Em tự đứng lên được không?” Hồ Thừa Nghị nói.
Tô Bối đưa tay về phía anh, hai mắt lưng tròng nhìn chằm chằm như muốn nói ôm em đi. Mẹ có nói làm nũng sẽ dễ trao đổi tình cảm hơn.
Hồ Thừa Nghị ho khan một tiếng: “Em đang mặc áo sơ mi nên không tiện đâu, để anh đỡ em dậy.”
Tô Bối phồng má lên, dựa vào sức đỡ của cánh tay Hồ Thừa Nghị mà bước ra ngoài, đứng trước mặt anh.
Nhìn lại cô một lượt từ đầu xuống chân, quần áo lúc đầu của cô đã bị rơi trong công ty, nên đã lấy đại một cái áo sơ mi của Hồ Thừa Nghị mặc tạm. Áo sơ mi rất lớn, được thiết kế dài và dày hơn.
Tô Bối quay đầu lại nhìn sau lưng mình rồi “ừ” một tiếng, giống như không có chuyện gì.
“Không được mặc như vậy sao?” Tô Bối giơ tay chỉ áo.
Hồ Thừa Nghị nhắc nhở cô: “Đúng vậy, nếu ở trước mặt anh thì không sao, nhưng ngàn vạn lần em đừng có mặc như vậy trước mặt người khác.”
Tô Bối ngoan ngoãn gật đầu, chỉ áo sơ mi mình đang mặc nói: “Vậy bây giờ, bây giờ em đứng trước mặt anh, không sao chứ……..”
Tô Bối nhìn về phía anh cười nói.
Hồ Thừa Nghị muốn che mũi mình lại, nói: “Để anh đem quần áo tới cho em thay.”
Tô Bối gật đầu một cái.
Cô ngồi trên giường nhìn Hồ Thừa Nghị đi ra ngoài. Đợi đến khi cửa đóng lại, cô nằm giang tay giang chân trên giường.
Cô đem cả cơ thể chui vào trong chăn ấm, Tô Bối hé mắt ra. Hồ Thừa Nghị rất ít khi ở nơi này nên mùi của anh ở đây rất ít.
Mặc dù tay đang rất đau nhưng bây giờ trong đầu Tô Bối lại suy nghĩ chuyện khác.
Hồ Thừa Nghị mang quần áo và hộp cứu thương đi vào phòng.
Tô Bối nhảy xuống giường nói: “Em muốn gọi cho ba, chắc bây giờ ông ấy đang lo lắng lắm.”
“Ừ, thay quần áo trước đã.” Hồ Thừa Nghị đưa quần áo cho cô rồi đi ra khỏi phòng.
Lúc anh đang đứng bên ngoài chờ, chị hai đi ngang qua hỏi: “Sao không vào phòng đi?”
Hồ Thừa Nghị không lên tiếng, lạnh nhạt nhìn chị ta.
Chị ta cười nhạt nói: “Hôm nay ông nội xảy ra chuyện chỉ là do tình cờ thôi, sau này em không làm mấy chuyện ngu ngốc đó đâu. Anh đừng có dùng ánh mắt nhìn phạm nhân mà nhìn em chứ.”
Hồ Thừa Nghị trả lời: “Cô biết thì tốt.”
Chị hai còn nói: “Nếu anh đã hỏi em rồi, thì qua em gái hỏi luôn đi. Nó hay đi theo ông nội lắm.”
Ông nội suýt chút nữa là mất mạng, chị ta còn trở tay không kịp, sao mà có thời gian là mấy chuyện
này.
Ai biết ông già ghê tởm đó có bí mật phân chia tài sản thừa kế hay không?
Theo lý thuyết, tài sản của ông ta sẽ đưa cho ba thừa kế mới đúng, như vậy lúc ba giữ thì Hồ Thừa Nghị mới không được chia nhiều tiền.
Tức nhất là lúc này, ông già đó lại không chịu đi đúng kế hoạch của chị ta.
Nếu người lập di chúc đi công chứng bản di chúc trước khi chết, cho dù có để tài sản cho một người xa lạ thì nhà họ Hồ cũng không thể nói gì được. Chưa nói đến mấy người bọn cô, ngay cả Hồ Thừa Nghị cũng đừng mơ mà lấy được một xu.
Bây giờ việc nên làm là đi thăm dò ý tứ của ông nội, nếu để ông ta giận Hồ Thừa Nghị đến mức sửa lại bản di chúc thừa kế thì càng tốt.
Hồ Thừa Nghị thấy chị ta định tới phòng ông nội, anh mở miệng ngăn cản: “Cô đừng đi.”
“Sao em lại không thể đi?” Chị hai chống nạnh nói.
Hồ Thừa Nghị cảnh cáo chị ta: “Cô đi vào thử xem.”
“Hồ Thừa Nghị, anh!” Chị hai tức giận nói những vẫn phải bắt buộc rời đi.
Lúc xuống lầu thì gặp tên thanh niên, hắn nhắc nhở chị hai mình: “Bây giờ tâm trạng anh Hồ không ổn định lắm, chị ít trêu chọc anh ta đi. Cẩn thận anh ta dùng súng bắn chết chị đó.”
“Ai biết bác sĩ tâm lý đó có nói bậy hay không?”
“Tin hay không thì tùy chị, nhưng em cảm thấy nếu người bình thường gặp phải anh Hồ thì chắc đều ngã quỵ hết rồi.” Thanh niên cà chớn nói.
Chị hai cười khẩy: “Trên tay đã dính không biết bao nhiêu mạng người rồi, giờ đi sợ cái này sao? Chị thấy anh ta rất bình thường, anh ta đang dựa vào giấy chứng nhận mà bác sĩ tâm lý đưa để chúng ta không dám động vào thôi. Chị nghĩ là lần này ông nội cũng chiều theo ý anh ta thôi, cho dù có vị hôn thê đó không có giá trị nào.”
“Nếu chị cứ nghĩ như vậy, em cũng chẳng nói gì thêm nữa. Đúng rồi chị hai, chị có thấy một con sóc bay nước E quanh đây không?”
“Không thấy.” Chị ta đi thẳng qua người hắn.
Thanh niên đứng đó gãi đầu, thầm nghĩ không biết nó đi đâu rồi?
Rõ ràng là hắn đã khóa kỹ lồng rồi mà, nếu lát nữa vẫn không tìm ra, hắn có nên đi xem camera không?
Hồ Thừa Nghị đã biết hắn bắt con sóc bay đó đi rồi, trực giác của anh ta đúng là đáng sợ thật. Đáng tiếc hắn còn chưa chơi xong thì nó mất tích rồi.
Hy vọng là Hồ Thừa Nghị đừng đi xem camera, không là hắn lại bị mắng chửi nữa.
Bên này, Hồ Thừa Nghị nghe Tô Bối trong phòng nhỏ giọng nói: “Em xong rồi.”
Lúc này anh mới đẩy cửa đi vào.
Tô Bối đang ngồi ngay mép giường, Hồ Thừa Nghị lại gần xử lý vết thương cho cô.
Tô Bối cứ ngồi yên như vậy nhìn anh, còn không thèm chớp mắt một cái.
Dù Hồ Thừa Nghị mặc áo vest hay mấy bộ quần áo thường, khí chất của anh chưa từng giảm xuống. Giờ phút này anh lại ngồi đây băng bó vết thương cho cô, trong mắt anh chỉ toàn là dịu dàng.
Tô Bối nói: “Ông cụ bên kia có, có bị sao không anh?”
Hồ Thừa Nghị ngẩng đầu lên nhìn Tô Bối, anh cũng biết lúc nãy cô đã cứu ông nội. Anh gật đầu nói: “Ông nội không sao rồi, may là uống thuốc kịp. Bác sĩ nói không có vấn đề gì nữa.”
Tô Bối thở dài một tiếng, sau đó cô không thể tin được hỏi: “Vậy người đó. người đó là ông nội sao?”
“Đúng vậy.”
Tô Bối mừng rỡ ngạc nhiên chỉ mình nói: “Vậy em, em là ân nhân cứu mạng của ông ấy đúng, đúng không?”
Hồ Thừa Nghị cảm thấy cô nói vậy không có gì sai, vì vậy anh gật đầu một cái.
Tô Bối kích động vỗ tay một cái, cô nói: “Vậy, vậy em có thể ước một điều được không?”
“Điều ước hả?” Hồ Thừa Nghị nhìn hai tay đang bị băng lại của Tô Bối, cô không đau sao?
Nhìn Tô Bối đang tập trung về chuyện khác, nên anh cũng không lên tiếng nhắc nhở.
Tô Bối cười tươi, mắt híp lại thành một đường nhỏ, cô nhìn Hồ Thừa Nghị nói: “Em, em có thể xin ông ấy đem anh về được không?”