Đã đến giờ rồi, không có khả năng quay lại được.
Tô Bối tiến lại gần Hồ Thừa Nghị, nhỏ giọng nói: “Không, không sao. Em kìm nén được.”
Cô chỉ lỗ tai mình, may là cái đuôi xuất hiện chứ không phải lỗ tai. Càng may mắn hơn khi cô không biến về hình dạng sóc bay.
Ba mẹ Tô cũng đã phát hiện, lúc cái đuôi của Tô Bối xuất hiện, hơi thở của cô rất hỗn loạn.
Trái tim Tô Văn Thư suýt chút nữa ngừng đập, Tô Bối vẫn còn quá nhỏ. Dù cô đã biến thành hình người, là một cô gái nhỏ 17-18 tuổi, có thể trau dồi kiến thức vượt xa mấy người bình thường.
Có thể nhìn ra bản chất thông qua hiện tượng, con gái ông chỉ là một con sóc bay nhỏ gần tròn một năm tuổi thôi. Có thể trông cậy vào năng lực chịu đựng của con bé được sao?
Nếu là trước kia, ông chỉ cần hù một cái là con bé đã biến lại nguyên hình rồi.
Cũng may là Tô Bối vẫn còn bình tĩnh, không bị lật xe giữa chừng!
Hai người cùng nhau đi xuống, Tô Bối đang bận kẹp chặt cái đuôi nên không còn hơi sức quan tâm đến chuyện khác.
Hồ Thừa Nghị là người lên đọc diễn văn trước buổi lễ, giọng anh trầm thấp mang theo từ tính.
Giọng nói của anh phát ra từ micro cứ vang vọng mãi trong đầu cô, Tô Bối ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt cô bây giờ chỉ chứa mỗi bóng dáng anh.
Không có bất cứ lòng đố kị hay cảnh quan khác.
Hồ Thừa Nghị vừa nói vừa lặng lẽ giơ tay đụng vào khóe miệng cô.
Lúc này cô mới phản ứng, cô vội vàng ngậm miệng lại, suýt chút nữa cô chảy nước miếng vì cứ nhìn Hồ Thừa Nghị rồi.
Cô cũng không quan tâm đến tuổi trưởng thành của mình, tuổi ở dạng hình người của cô đều do các trưởng bối trong gia tộc quyết định.
Nói thẳng ra là cô cứ nghe theo con tim mách bảo là được. Sau khi biến thành người, biết được mọi thứ ở thế giới bên ngoài, yêu tinh mới quyết định được có thể tự mình sống bên ngoài được không.
Lần đầu tiên động dục, sóc bay nào cũng đi kiếm bạn tình, vậy tại sao cô lại không thể?
Tô Bối nhớ đến thuốc mình cất trong túi xách, cô hài lòng gật đầu. Nếu ba mẹ có hỏi, cô cứ nói là chữa bệnh cho Hồ Thừa Nghị là được.
Tâm tư trong lòng cô chất thành núi, không nghe được Hồ Thừa Nghị đang nói gì. Sau khi anh nói xong, cô cũng đứng bên cạnh ‘ừ’ một tiếng.
Tô Bối không định lên phát biểu, Tô Văn Thư sẽ lên nói thay cô.
Dù sao thì cô bị cà lăm, mà cô cũng không muốn lên. Tô Văn Thư đại diện cho nhà gái lên phát biểu với mọi người.
Hôm nay Tô Văn Thự mặc bộ vest nhìn rất nghiêm túc, già dặn. Suy cho cùng thì ông cũng là yêu tinh hơn 30 tuổi. Bình thường có chải chuốt tỏ vẻ non nớt thế nào cũng không thể khiến thời gian dừng lại được, nhan sắc này không thay đổi chút nào.
Sau khi bước lên sân khấu đứng chung với Tô Bối, nhìn kiểu nào cũng thấy giống hai anh em hơn.
Tô Văn Thư vừa đi lên, mấy phóng viên chụp hình không ngừng nghỉ.
Ông nội Hồ và Hồ Thừa Nghị đã quen rồi, Tô Bối đứng một bên không nói lời nào. Buổi lễ diễn ra rất thuận lợi, nhưng không tìm được tin nóng hổi nào.
Nhiều nhất chỉ có thể viết bản thảo thông báo, mặc dù danh tiếng của Hồ Thừa Nghị rất cao, nhưng tối nay luôn cảm giác anh kém đi một chút.
Lúc này một gương mặt mới xuất hiện, hoặc có thể là người cầm micro.
Có một phóng viên nhận ra thân phận của Tô Văn Thư.
Đây không phải là người mẫu nổi tiếng bên nước E sao? Anh ta đi lên sân khấu làm gì? Hình như anh ta vẫn chưa kết hôn mà.
Tô Văn Thư dịu dàng nhìn Tô Bối, ông hắng giọng lại, tao nhã nói: “Bối Bối à, mọi người đều nói con gái lớn không thể giữ trong nhà, nhưng mà có vẻ con chạy nhanh quá rồi.”
Lâm Bình vừa mới uống một ngụm rượu, bà nghe được câu này của chồng suýt chút nữa phun rượu ra ngoài.
Bà chỉ muốn chồng mình lên nói một chút cảm nghĩ, nhân tiện nói cho Hồ gia và Tô Bối biết, Tô gia mãi mãi là chỗ dựa vững chắc nhất của Tô Bối. Nếu dám bắt nạt con gái bà, cứ chuẩn bị sẵn tinh thần đi.
Hừ hừ!
Nhưng mà chồng bà lên dùng cái giọng u oán nói với con gái làm gì? Không phải là nên hung hăng uy hiếp Hồ Thừa Nghị sao?
Cũng may Tô Văn Thư vừa nói xong, ông đã chuyển sang chủ đề khác.
Xem như không có chuyện gì xảy ra.
Ông ngoài sáng trong tối uy hiếp Hồ Thừa Nghị, sau đó lại cho anh một quả táo ngọt.
Khen anh là một người đàn ông rất tốt.
Mặc dù Tô Văn Thư không ưa Hồ Thừa Nghị, nhưng mà không thể phủ nhận rằng anh là một người rất lợi hại.
Đánh nhau được, chơi được tâm cơ, quản lý tốt công ty.
Mấu chốt là đối xử với Tô Bối rất tốt.
Tô Bối vẫn luôn cụp đuôi đứng bên cạnh Hồ Thừa Nghị.
Chiếc đuôi đầy lông không thể dựa vào lưng được, chỉ có thể rũ xuống chen chúc giữa hai chân.
QAQ
Khó chịu quá đi!
Tô Bối muốn cưỡng ép thu hồi lại, nhưng mà phát hiện ra là không thể làm được.
Nếu cô cứ dùng sức mãi như vậy, cái tai trên đầu cũng sẽ xuất hiện. Không thể chặt đầu cá vá đầu tôm được.
Hồ Thừa Nghị thấy Tô Bối khó chịu cụp đuôi lại, anh cũng không định câu giờ thêm.
Nói là buổi lễ đính hôn, nhưng chỉ là một hình thức công khai.
Nhóm người bên dưới cũng hiểu ý nên cũng không nguyện ý nghe phát biểu.
Chẳng qua chỉ là buổi đính hôn, nên chỉ có mấy người trẻ tuổi đại diện cho gia đình đến. Chút nữa Tô Bối đi làm quen cũng tốt, nói không chừng sau này còn có thể chơi thân với nhau.
Nhưng mà, trước mắt nên giải quyết chuyện cái đuôi.
Sau khi phát biểu xong, Hồ Thừa Nghị mang Tô Bối về phòng.
Đóng cửa phòng lại, Tô Bối vội vàng lấy cái đuôi ra ôm vào trong lòng.
Hồ Thừa Nghị giơ tay ra đụng một cái, Tô Bối cũng không phản kháng, ngược lại cô còn nhúc nhích cái đuôi nhìn anh cười.
“Đừng làm loạn nữa, em thu hồi lại được không?” Hồ Thừa Nghị hỏi.
Tô Bối gật đầu, nói: “Để em thử xem.”
Có lẽ là do lo lắng quá độ nên cô không thể thu lại được, còn để cho lỗ tai xuất hiện.
Hồ Thừa Nghị đứng đó nhìn, thôi quên đi, không bắt buộc cô nữa.
“Lỗ tai sao, sao vậy?” Tô Bối giật giật lỗ tai, mếu máo nói.
Hồ Thừa Nghị nói: “Không còn cách nào nữa, em ở đây nghỉ ngơi rồi chờ đến lúc thu hồi lại nha.”
Tô Bối thừa dịp Hồ Thừa Nghị không chú ý, cô nhanh chóng đi lấy thuốc.
Đợi chút nữa khách về hết, cô sẽ lấy ra cho Hồ Thừa Nghị uống.
Kế hoạch trong lòng Tôi Bối đang rung động liên hồi.
Nhưng mà ông trời lại không hiểu được lòng người, cô đưa tay vào trong túi xách, lục lọi hết mọi ngóc ngách nhưng không tìm thấy.
Thuốc của cô đâu rồi? Thuốc đâu rồi?
Tô Bối sốt ruột khóc thành tiếng, kế hoạch của cô tốt lắm mà, sao lại bị thiếu bước quan trọng rồi.
Hồ Thừa Nghị hỏi: “Em đang tìm gì đấy?”
Bây giờ trong lòng Tô Bối
chỉ toàn hiện bốn chữ ‘thuốc đi đâu rồi”, nên không chú ý tới Hồ Thừa Nghị đứng sau lưng hỏi, cô thật sự không để ý đến.
Nên trong lúc vô thức, cô đã trả lời.
“Viagra.”
Tô Bối nói xong vội vàng che miệng lại, cô nghiêng đầu nhìn Hồ Thừa Nghị, đôi mắt to sợ hãi nhìn anh.
Cô đang có tật giật mình.
Nếu như không thấy cô phản ứng mạnh như vậy, Hồ Thừa Nghị còn cảm thấy là mình đang nghe nhầm. Bây giờ nhìn Tô Bối hé hé con mắt nhìn anh, Hồ Thừa Nghị cũng biết cô đã che giấu chuyện gì sau lưng mình.
Anh bắt cổ tay Tô Bối, kéo cô vào lồng ngực mình, anh khẽ nói bên tai cô: “Sao em lại mua loại thuốc này? Hả?”
Trí nhớ của anh vẫn rất tốt, lần trước cô nhóc này còn bảo anh không lên được. Kết quả là bây giờ đi mua Viagra. Cô nhóc này định làm chuyện gì xấu xa hay sao mà lại lấy ra lúc này?
Tô Bối nói cà lăm: “Không, không phải đâu. Anh nghe nhầm rồi.”
Hồ Thừa Nghị xoay người cô lại, anh muốn tốt cho cô, vậy mà sau ba ngày yên tĩnh trôi qua cô đã muốn lật tung nóc nhà.
Mặc dù trong lòng anh rất vui, nhưng vẫn phải dạy dỗ cô nhóc không nghe lời này một bài học mới được.
Dù sao thì cô cũng sắp thành vợ anh rồi, anh sẽ không khách khí đâu.
Tô Bối vẫn đang chột dạ phản bác lại, chẳng qua giọng nói càng ngày càng nhỏ đến mức không nghe được gì.
“Em, em biết sai rồi.”
Cô không nói lại Hồ Thừa Nghị được, vẫn là nên cúi đầu nhận lỗi sai, làm nũng các thứ chắc sẽ được tha thứ.
Nhưng mà trong lòng Tô Bối cảm thấy mình sai sao?
Không! Tất nhiên là không rồi!
Nực cười, cô làm chuyện này không sai, nếu thành công thì cô còn có công lao nữa.
Hồ Thừa Nghị chưa bao giờ nhìn thấu được suy nghĩ của Tô Bối, suy nghĩ của cô xen lẫn thêm suy nghĩ của loài người, nên hiện tại cô đang trong thời kỳ quá độ. Anh phải từ từ thay đổi suy nghĩ của cô, thật không dễ dàng chút nào.
“Được rồi, anh đừng giận nữa mà~” Tô Bối bắt chước theo cách anh hay làm với mình, cô kiễng chân lên vỗ đầu anh một cái.
Hồ Thừa Nghị ôm hôn cô.
Cô nhóc không chịu nghe lời thì phải phạt. Sau khi hôn xong, Tô Bối thuận thế ngã thẳng xuống giường, Hồ Thừa Nghị nhìn Tô Bối đang nháy mắt quyến rũ, anh vẫn không nhúc nhích.
Anh đã đi làm lính mấy năm, nhiêu đây vẫn nằm trong sức chịu đựng của anh.
Tô Bối nằm lăn lộn trên giường khóc lóc om sòm.
“Không, không, kỳ động dục khó chịu quá đi.” Tô Bối cảm thấy nếu cô có bản lĩnh thì đã nhào qua phía Hồ Thừa Nghị rồi.
Đúng vậy, sao cô không trực tiếp nhào qua chỗ anh?
Đây có xem là ý kiến hay không?
Đáng tiếc là không thể thành công, Hồ Thừa Nghị đè cô xuống giường.
Tô Bối bĩu môi nói: “Được rồi, em sẽ nói thật, em có mua thuốc nhưng lại tìm không thấy. Từ buổi chiều đến giờ, ngoại trừ Hồ Thủy Đồng ra thì không có ai vào đây cả.”
“Cô ta muốn thuốc này làm gì?” Hồ Thừa Nghị nghi ngờ trong lòng.
Tô Bối vùng vẫy cơ thể, Hồ Thừa Nghị thả tay cô ra.
Cô lấy thế ngồi thẳng dậy, đung đưa hai chân mình: “Em thấy là cô ta có thể đang thích anh.”
Vẻ mặt của Hồ Thừa Nghị đờ đẫn.
Tô Bối nói tiếp: “Chỉ là do em đoán thôi, nên mới không nói cho anh biết.”
Nhìn bộ dạng chồng mình như vậy, cô cũng biết Hồ Thủy Đồng đã che giấu rất kỹ. Bởi vì tình địch đứng trước mặt, nên cô ta đã quên che giấu đi tâm tư của mình, vì thế cô mới biết rõ.
Tô Bối kể cho anh nghe chuyện Hồ Thủy Đồng, cũng dặn dò anh: “Anh phải cẩn thận với cô ta đấy, đừng để bị ăn đậu hũ. Anh chính là người do em nuôi đó.”
Tô Bối nắm chặt thời cơ, cô đè Hồ Thừa Nghị dưới thân mình.
“Cuối cùng, cuối cùng em cũng bắt được thời cơ rồi.” Tô Bối cười nói.
Hồ Thừa Nghị sờ soạng cái mông của cô: “Đuôi và lỗ tai của em biến mất rồi.”
Lúc này có người ở bên ngoài gõ cửa, là Tô Văn Thư.
“Bối Bối, ba mẹ muốn nói chuyện với con.” Tô Văn Thư và Lâm Bình nhanh chân lẹ tay kéo người mang đi.
Hồ Thừa Nghị nhìn ba người bọn họ đi xuống lầu, lúc này Hồ Thủy Đồng lại xuất hiện đúng lúc.
Trong tay cô ta đang cầm một ly nước trái cây uống dở.
“Anh Hồ không đi xuống sao? Hôm nay nhiều người tới quá đi.”
Bởi vì Tô Bối đã nói trước, nên Hồ Thừa Nghị cũng cảnh giác cô ta.
Anh đi tới lan can nhìn xuống phòng khách, nói với cô ta: “Qua mấy năm nữa cô cũng là một cô gái lớn rồi, không có người nào ở dưới khiến cô cảm thấy hứng thú sao?”
Sắc mặt Hồ Thủy Đồng thay đổi, Hồ Thừa Nghị cũng nhìn thấy được. Nhưng mà cô ta đã nhanh chóng khôi phục lại như bình thường, lúc này một người phục vụ mang mâm rượu đi lên.
Tầng 2 có một phòng nghỉ nên rất an tĩnh. Bởi vì có người ở trên đây, nên người phục vụ mới đem rượu lên.
Hồ Thủy Đồng thuận tay lấy một ly rượu đưa cho Hồ Thừa Nghị.
“Anh Hồ này, hôm nay em gái lấy nước trái cây thay rượu kính anh một ly. Mấy năm nay em sống ở Hồ gia, cũng nhờ anh và ông nội chăm sóc em.”
“Không cần khách sáo.” Giọng nói và gương mặt Hồ Thừa Nghị rất lạnh nhạt, nói: “Chẳng qua là do ân tình của mẹ cô thôi.”