Tô Bối bay nhanh về phía biệt thự nhưng được một đoạn lại phanh gấp.
Khoan đã, cô tìm ông gà gô ở đâu đây?
Đúng rồi, là phòng bếp.
Nếu như bị người giúp việc của biệt thự bắt đi thì chắc chắn sẽ được đưa vào phòng bếp. Nếu như bị nấu lên thì không chừng ông gà gô đã trở thành món ăn ngon trên bàn cơm rồi.
Tô Bối bay đến phòng bếp, bên trong có người đang đứng rửa chén. Liếc mắt một cái đã tìm ra được vị trí lồng sắt nhốt ông gà gô.
Tô Bối cẩn thận đi qua nhìn chốt cửa lồng sắt.
Cô nhẹ nhàng móc một cái…..
Nhưng đúng lúc Tô Bối đang mở thì đột nhiên người rửa chén xoay người lại. Cô sợ tới mức bật người chạy trốn. Người rửa chén cũng không nhìn rõ chỉ thấy một bóng trắng vụt qua, cô ta còn nghĩ rằng mình bị hoa mắt.
Tô Bối trốn trong góc phòng nhìn ông gà gô.
Gà gô vô tình nhìn thấy cô thì bắt đầu lo lắng, ông cũng không muốn chết nên kêu to hai tiếng. Người giúp việc quát lên: “Ồn ào quá đi, buổi trưa tao làm thịt mày liền.”
Tô Bối và gà gô cùng nhau rùng mình hết lên.
Người giúp việc xoay người lại đổ đầy nước vào bình đun sôi, cô ta đang chuẩn bị đồ để vặt lông gà.
Gà gô cúi đầu nhỏ giọng nói: “Cháu đi đi Tô Bối.”
Sao ông lại có thể trông cậy một con non đến cứu mình được?
Tô Bối nói: “Ông đừng, đừng sợ!”
Nói xong cô lập tức xoay người rời đi.
Lúc đầu cô muốn tự mình cứu ông gà gô ra, nhưng mà theo tình hình hiện tại thì không thực tế cho lắm.
Người đàn ông kia là ông chủ ở nơi này, chỉ cần anh ta mở miệng ra thì nhất định sẽ có biện pháp giải quyết.
Hồ Thừa Nghị đang ngồi xe lăn nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
Đột nhiên bên tai nghe thấy âm thanh chít chít, lúc đầu anh còn nghĩ rằng mình nghe lầm bởi vì bên ngoài cửa sổ không thấy bóng dáng của nhóc con kia đâu cả.
Tô Bối nhanh chóng bay tới bệ cửa sổ trước mặt anh nói: “Xin anh giúp tôi với.”
Cô đứng thẳng người lên, đôi mắt trông mong nhìn anh.
Hồ Thừa Nghị nhíu mày, nhóc con này sao vậy?
Tô Bối lo lắng nói thêm vài câu nhưng đột nhiên ngừng lại, có phải người đàn ông này không hiểu cô nói gì giống như ba không?
Nhưng mà bây giờ rất gấp khiến cô không có thời gian suy nghĩ tiếp nữa. Làm sao đây, phòng bếp chuẩn bị nước để làm thịt gà rồi, còn lề mề nữa là đến lúc đó chỉ thấy được canh gà thôi.
Tô Bối bay vòng qua vòng lại xung quanh Hồ Thừa Nghị, sau đó dừng lại ở hướng phòng bếp. Nhìn cô như thế, Hồ Thừa Nghị không hiểu cô định làm gì.
Trong lòng tò mò nên đi theo phía sau Tô Bối.
Người giúp việc trong phòng bếp đang nấu nước nhìn thấy Hồ Thừa Nghị, vội vàng nói: “Cậu cả……..”
Hồ Thừa Nghị gật đầu không nói gì, nhìn xung quanh phòng thì thấy cái lồng sắt nhốt con gà gô.
“Con gà này ở đâu ra thế?”
“Lúc sáng tôi bắt được nó ở trong rừng ạ. Quản gia nói muốn hầm súp gà ăn để xem thử mùi vị
như thế nào.”
Tô Bối nghe nói vậy da gà nổi hết lên. Động tác nhỏ này lại bị Hồ Thừa Nghị nhìn thấy được, nhưng mà trong lòng vẫn không rõ.
Tô Bối thấy vậy vội vàng chạy xung quanh lồng sắt vài vòng.
Hành động này rất rõ ràng, trong lòng Hồ Thừa Nghị cũng hiểu nhìn người giúp việc nói: “Cái gì cũng có thể ăn được sao? Thả nó đi.”
Người giúp việc cảm thấy không nỡ nên do dự nói: “Nhưng mà….”
Gương mặt Hồ Thừa Nghị lạnh đi một nửa, ánh mắt hung dữ nhìn người giúp việc, anh trầm giọng nói: “Tôi nói thả!”
Người giúp việc giật mình vội vàng đồng ý. Hồ Thừa Nghị mới là ông chủ của cô ta, là người phát tiền lương hàng tháng. Tuy quản gia nói thế, nhưng mà ngay cả ông ấy còn phải nghe cậu chủ bảo.
“Vâng.”
Tô Bối vui vẻ bay quanh gà gô nên không chú ý tới ánh mắt hung dữ của Hồ Thừa Nghị.
Chờ đến lúc cô quay đầu lại, người đàn ông đã trở về bộ dáng lạnh nhạt thường ngày.
Tô Bối ngại ngùng lấy quả thông từ trong miệng ra đưa anh, cô xoa xoa hai chân trước nói: “Anh đúng là người tốt, tôi quyết định sẽ nuôi anh. Tôi sẽ chăm sóc anh trở thành một người trắng nõn mập mạp.”
Đáng tiếc trong mắt Hồ Thừa Nghị thì chỉ nhìn thấy hình ảnh nhóc con nhẫn tâm hét trước mặt anh, sau đó nghênh ngang mang con gà gô rời đi.
Việc đầu tiên sau khi Tô Bối quay lại khu rừng chính là đi thu gom những quả thông. Còn gà gô thì vẫn đang hoảng sợ.
“Ai da, xém chút nữa là mất mạng rồi.” Gà gô lại hỏi: “Cháu đang làm gì thế?”
“Thu gom thức ăn ạ, anh ta cao lớn như vậy chắc chắn sẽ khó nuôi lắm đây.” Tô Bối nói.
Nói xong cô đem thức ăn nhét vào trong miệng. Gà gô hỏi: “Sao cháu lại nhét vào, không sợ bẩn à?”
“Cháu đã đồng ý nuôi anh ta rồi thì anh ta chính là bạn tình của cháu, sao có thể ghét bỏ nước miếng của cháu được!” Tô Bối dõng dạc nói.
Ngày hôm sau, Tô Bối nhét đầy thức ăn hôm qua kiếm được vào trong miệng rồi bay về phía biệt thự.
Làn gió nhẹ thổi qua chiếc rèm mỏng, những tia sáng mặt trời chiếu vào trong. Hồ Thừa Nghị mở mắt rời khỏi giường.
Anh nhìn về phía cửa sổ thấy được nhóc con đang ép sát mặt vào kính cửa sổ.
Khuôn mặt nhỏ bị ép sát lên kính biến thành ổ bánh mì lớn.
Tô Bối lấy tất cả quả thông ra đẩy tới trước mặt Hồ Thừa Nghị.