Buổi diễn tập kết thúc trong sự ngơ ngơ ngác ngác của người nào đó.
Đinh Thiển nghênh đón sự “an ủi” của mọi người.
Phương Hạo: “Đàn em Đinh, anh biết em là bất đắc dĩ….
.
Nhưng vẫn muốn khen em một câu, dám hi sinh, can đảm lắm.
”
Đinh Thiển: “.
.
”
Trương San San: “Làm hay lắm đàn em! Không nghĩ tới em rất có chí khí đó! —- cố gắng bắt được D thần đấy, em chính là bộ mặt của ban Kĩ thuật chúng ta đấy!”
Đinh Thiển: “….
.
”
Vương Vũ Đông: “Đàn em này, tại sao không ưu tiên cân nhắc đến việc ‘tiêu hóa’ nội bộ? Mà còn là không phải Cố chủ tịch thì không gả? Vậy chẳng phải là em muốn FA cả đời hả?”
Đinh Thiển: “…”
Tống Dao: “Đây chính là ‘Tình đồng chí hết sức thuần khiết’ mà cậu nói đó hả?”
Đinh Thiển: “…”
Tống Dao: “Mặt có đau không?”
“….
.
”
Đinh Thiển: “Không muốn nói chuyện, hãy để cho tớ chết một cách yên ổn.
”
Đinh Thiển nảy ra ý nghĩ như vậy chưa đến ba giây, cô lướt qua bả vai của Tống Dao thì nhìn thấy Cố Cảnh Sâm đi tới.
Không đợi thấy rõ vẻ mặt của đối phương, Đinh Thiển gần như theo bản năng mà quay người bỏ chạy.
———Lấy tốc độ tối đa khi chạy nước rút 50m.
===============
Ngày hôm sau, tin tức “Nữ sinh nào đó đến từ khoa Máy tính đã tỏ tình với Cố giáo thảo trước mặt công chúng” đã lan truyền ra khắp trường.
Trưa hôm đó ở phòng ngủ 520.
Tống Dao nhìn dư luận đang sôi nổi ở trên Tieba, lại liếc nhìn nhân vật chính của câu chuyện chẳng những đã khôi phục lại trạng thái bình thường, mà còn bình tĩnh ngồi trước bàn máy vi tính gõ mã nguồn, cô ấy không thể không bội phục tâm lí mạnh mẽ của người nào đó.
Cô ấy không nhịn được mà hỏi một câu: “Cậu không làm chút gì đó à?”
“….
.
Làm cái gì?”
Đinh Thiển ngước mắt lên, lướt qua sách vở rồi rơi xuống trên người của Tống Dao.
Đinh Thiển thấy rõ vẻ mặt rầu rĩ của Tống Dao thì giật mình, rồi nở nụ cười nguy hiểm: “Tớ đã kiềm chế ý muốn hack cái Tieba của trường mấy lần rồi, tốt hơn hết là cậu đừng giúp tớ nhớ đến cái ý muốn đó nữa.
”
“Cứ như vậy?” Tống Dao cảm thấy biểu cảm của mình đã không thể kiểm soát được nữa rồi.
Trước máy vi tính, cô gái nghiêng đầu, mái tóc xoăn màu nâu trượt xuống khỏi bả vai, trong đôi mắt hạnh long lanh xinh đẹp tràn đầy ý cười trong trẻo: “Nếu không thì sao?”
“….
.
”
Tống Dao thở dài: “Thật sự không thể hiểu được mạch não của dân kỹ thuật trạch mấy cậu mà— nhưng mà hôm qua cậu đã tỏ tình với D thần rồi đấy, còn là cái tiêu chuẩn không phải anh ấy thì không gả nữa chứ.
”
Vẻ mặt của Đinh Thiển vô tội, cộng thêm khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp kia khiến cô nhìn càng thêm vô hại: “Cậu biết rõ hơn bất cứ ai, lúc đó tớ chỉ muốn thoát khỏi sự làm phiền của Đổng Thịnh mà thôi.
”
“Ngoại trừ muốn thoát khỏi sự làm phiền của Đổng Thịnh, cậu không có một chút cảm giác khác sao?”
Đinh Thiển chớp mắt: “Không có.
”
Tống Dao trưng ra khuôn mặt cứng ngắc: “Vậy chúc mừng cậu, chỉ nói một câu đã thành công tránh được mọi phiền phức khi theo đuổi và bị theo đuổi sau này rồi.
”
Đinh Thiển nhíu mày: “Nghe ý của cậu, xem ra là muốn tớ cô đơn sống hết quãng đời còn lại hả?”
“Vẫn còn một cơ hội.
” Tống Dao chỉ vào bức hình đen trắng ở đầu giường, “Ôm lấy đùi của nam thần của cậu, cầu xin anh ấy thu nhận cậu, Được nhét vào làm tiểu thiếp ở phòng (1) nào thì mặc cho số phận vậy.
”
(1) Phòng ở đây chỉ “chi, ngành” trong cổ đại.
Ví dụ như đại phòng, nhị phòng, v.
v.
“….
.
Cậu cút đi.
”
Đinh Thiển chịu đựng cho tới trưa, nhưng cuối cùng thì bao công sức cũng đổ sông đổ bể.
Không đợi Tống Dao tiếp tục trêu chọc cô thì điện thoại nằm bên cạnh máy tính của Đinh Thiển vang lên.
Cô cúi đầu nhìn một cái.
Có một cuộc gọi đến.
Người gọi đến là “Cloisonné”.
“……”
Vẻ mặt Đinh Thiển không hề thay đổi mà giơ tay tắt đi.
Sau đó, cô quay đầu lại tiếp tục gõ mã nguồn.
Gõ được một lúc thì đầu ngón tay đang tung bay của cô dần dần dừng lại, tiêu điểm trong mắt cô dần mờ đi.
……Làm sao có thể, hoàn toàn không có cảm giác khác đâu.
Đúng vào lúc này, âm thanh nhắc nhở có tin nhắn “đinh đong” vang lên.
Đinh Thiển do dự nhưng vẫn nhịn không được dời ánh mắt nhìn xuống.
Tối nay là bữa tiệc chính thức dành cho sinh viên mới, tất cả thành viên của Hội Sinh viên phải có mặt, em đừng quên đấy.
”
Đinh Thiển: “….
.
”
Đúng là làm phiền chủ tịch Cố đích thân thông báo……Nếu không cô thực sự muốn giả vờ quên rồi.
Đinh Thiển hít thở sâu một lần, bình tĩnh quay đầu lại gõ code mã nguồn và vận hành.
Vài giây sau, trong căn phòng yên tĩnh bỗng vang lên âm thanh vang dội đến rung trời của hệ thống cảnh báo.
Tống Dao giật mình ngẩng đầu lên.
“Sao—làm sao vậy?”
Vẻ mặt Đinh Thiển vô cảm nhìn chòng chọc vào máy tính ở trước mặt.
“Tớ mắc phải một lỗi đơn giản—-con trỏ bị treo rồi (2)……Chương trình mình gõ cả buổi sáng sập rồi.
(2) nguyên văn là con trỏ hoang dã hay còn gọi là “wild pointer”.
Tống Dao: “Phụt.
”
Đinh Thiển: “…”
=============
Hai giờ chiều, nhóm ban cán sự của hội Sinh viên nhận được thông báo, đến tập hợp ở sân bóng để chuẩn bị cho buổi tiệc tối chính thức.
Bước vào tháng 10, thời tiết đã hơi lạnh.
Đinh Thiển mặc một chiếc quần short denim ống suông cùng một chiếc áo thun trắng cổ tròn in hoa, mang một đôi sneaker đế bằng màu đen nhỏ nhắn, cô vừa bước ra khỏi cửa phòng ba bước thì lại chạy trở về.
Tống Dao đang muốn đóng cửa, thấy thế thì sững sờ: “Sao vậy?”
“Buổi tối sẽ lạnh.
”
Đinh Thiển mở tủ quần áo ra, lấy ra một chiếc áo denim màu xanh nhạt đính đinh tán với ống tay áo dài chín phân, sau đó thì vắt trên khuỷu tay rồi mới đi ra cửa.
Tống Dao đứng cách cả nửa cái phòng, “Chậc” một tiếng.
“Cậu không thể trang điểm sao, lại còn mặc bộ quần áo chẳng có tí nữ tính nào như này hả? —quần short denim và áo thun, đúng là thực sự quá tiếc cho khuôn mặt và thân hình này của cậu!”
Đinh Thiển cười như không cười liếc cô ấy một cái: “Sau đó lại dẫn tới mấy tên Đổng Thịnh nữa hả?”
“Cậu không thể tính toán như vậy được.
” Tống Dao đi theo Đinh Thiển, vừa đi vừa nói đùa, “Cái gọi là ‘sắc đẹp trời sinh khôn bỏ phí’ (3)— cái dáng dấp này của Đinh tiểu Thiển chúng ta, dù không trang điểm không ăn diện cũng có thể triêu hoa ghẹo nguyệt— nhưng cũng phải xem con ong bướm đó ở cấp bậc nào đã, có đúng không?”
(3) nguyên văn là “Thiên sinh lệ chất nan tự khí”: Có dung nhan xinh đẹp là ân huệ của trời đất, không nên dễ dàng buông tha vẻ đẹp hay trời sinh ra chất đẹp đẽ, khó có thể bỏ đi được.
Là câu thơ trong bài thơ “Trường hận ca” của tác giả Bạch Cư Dị.
Mắt hạnh của Đinh Thiển mỉm cười, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp hơi nghiêng nhìn Tống Dao: “Ở cấp bậc nào thì tớ cũng không có hứng thú.
”
“Đừng nha.
”
Tống Dao dùng bả vai nhẹ nhàng huých cô một cái, ranh mãnh trêu ghẹo
___________
“Hôm qua cậu vừa tỏ tình trước mặt mọi người, giờ là muốn bội tình bạc nghĩa hả?”
“Nếu như cậu không nhắc lại chuyện này thì chúng ta còn có thể làm bạn bè.
”
Đinh Thiển không để ý tới cô ấy, cong khóe môi đi về phía sân bóng.
Hai người sóng vai đi vào trong sân bóng.
Cái bục hôm qua được dựng để diễn tập vẫn chưa tháo dỡ, các thành viên của các ban trong Hội Sinh viên phân bố lẻ tẻ, nhưng cũng không bận rộn lắm.
Đinh Thiển chuẩn bị đi qua bên cạnh giúp một tay thì bị Tống Dao đứng bên kéo một cái.
“Tình địch của cậu kìa.
”
“……Hả?”
Đinh Thiển khó hiểu nhìn Tống Dao.
Tống Dao đưa tay nắm lấy cái cằm của Đinh Thiển, sau đó xoay mặt cô qua cả chục độ, đối mặt với bên cạnh sân khấu đã được dựng xong ở.
Đứng bên cạnh nam sinh tuấn tú cao gầy là một cô gái mặc váy dạ hội dài màu vàng nhạt đang lặng lẽ mỉm cười, môi đỏ đóng đóng mở mở, giống như đang nói chuyện rất vui vẻ với người bên cạnh.
Những người bên cạnh hai người đó đều lui ra, ngược lại là có mấy người giống như Tống Dao Đinh Thiển, người thì lén lút, người thì