Ra khỏi toà nhà văn phòng, Đinh Thiển nhìn thời gian trên điện thoại.
“Đàn anh Cố, vậy em về phòng trước nhé.”
Cố Cảnh Sâm nhướng mày, vươn tay cản cô lại: “Em lại quên mất lúc nãy đã đồng ý với anh điều gì à?”
Đinh Thiển sửng sốt, nhớ đến lời mời ăn trưa trước mặt Văn Như Ngọc, cô lập tức trợn mắt: “Không phải là anh nói đùa sao?”
“A, hóa ra em xem những lời anh từng nói đều là nói đùa sao?”
Ánh mắt hời hợt của Cố Cảnh Sâm liếc nhìn cô.
Đinh Thiển cảm thấy lương tâm cắn rứt, lập tức cười lớn: “Vậy đàn anh, mình đến căn tin nhé?”
“Anh mời em đi ăn trưa, anh sẽ chọn địa điểm.”
Kí ức của Cố Cảnh Sâm về căn tin không tốt mấy, anh khẽ cau mày, sau đó mới hơi giãn ra.
Thân là một con nợ, Đinh Thiển gật đầu một cách rất tự giác, trông rất ngoan ngoãn và vô hại.
“Đều nghe theo đàn anh hết.”
Cố Cảnh Sâm đi đến bãi đỗ xe, đón Đinh Thiển rồi cùng nhau rời trường học.
Đợi khi đậu xe bên ngoài nhà hàng, Cố Cảnh Sâm xuống xe, đưa chìa khóa cho cậu em ở bãi đậu xe thì Đinh Thiển mới hoàn hồn lại.
“Tụi mình đến đây ăn sao?”
Cô chỉ vào nhà hàng trước mặt, vẻ mặt hơi phức tạp.
“Em không thích món ăn ở đây sao?”
Cố Cảnh Sâm sững người lại, nghiêng người nhìn cô.
“…….”
Đinh Thiển cứng họng.
——Cô nên biểu đạt một cách uyển chuyển về sự lo lắng của mình như thế nào, rằng giá cả ở đây hơi cao so với bên kia?
Chỉ có điều không đợi Đinh Thiển mở miệng thì vẻ mặt rối rắm và ảo não của cô đều đã bị Cố Cảnh Sâm bắt trọn, sau một lúc suy nghĩ, anh mới hiểu lý do khiến Đinh Thiển do dự.
Sau vài giây im lặng, một nụ cười vô cùng dễ nghe truyền tới từ bên cạnh Đinh Thiển.
Cô vừa định ngẩng đầu lên thì liền cảm thấy có một lòng bàn tay ấm áp đặt trên đầu, nhẹ nhàng xoa đầu cô với vẻ dịu dàng không thể che giấu.
“Ừm, em biết chăm lo cho gia đình ghê……”
“…….”
Mặt Đinh Thiển nóng ran.
“Nhưng em đừng lo,” Cố Cảnh Sâm mỉm cười, anh cúi xuống, đôi đồng tử đen sâu thẳm ấy hiện lên trong tầm mắt cô, ẩn chứa một nụ cười nhẹ.
“Mặc dù không thể nào so sánh với tập đoàn Quang Vũ, nhưng anh có thể nuôi nổi em.”
Cái cụm từ “Nuôi nổi em” quá mập mờ đến nỗi Đinh Thiển cảm thấy mình sắp bốc cháy ngay tại chỗ.
Sau khi lắc đầu, cô lập tức đè lại trái tim đang đập loạn của mình, cố gắng ra vẻ bình tĩnh.
“Em rất dễ nuôi.”
Cố Cảnh Sâm ngừng lại một lát, nhướng mày nhìn cô.
Đinh Thiển: “…….”
Rất, dễ, nuôi?!
—— Vừa rồi rốt cuộc cô đang nghĩ cái gì vậy!
Cố Cảnh Sâm cảm thấy mình không kiềm được khóe môi đang cong lên nữa, anh thật sự không đành lòng tiếp tục trêu chọc cô gái nhỏ đã đỏ từ mặt đến tận mang tai.
Anh nghiêng người sang, thuận tay nắm lấy cổ tay Đinh Thiển, sau đó dẫn cô vào nhà hàng.
Ngay khi hai người bước vào nhà hàng, vẻ ngoài nổi bật đã khiến đôi mắt của nhân viên phục vụ sáng ngời.
Cô nhân viên tiến lên vài bước, trên mặt là nụ cười tươi rói: “Hai anh chị có đặt chỗ trước không ạ?”
Cố Cảnh Sâm đưa thông tin đặt chỗ cho nhân viên phục vụ, cô ấy phục vụ gật đầu, vừa định dẫn hai người đi thì chợt nảy ra một ý tưởng.
“Hôm nay trong nhà hàng còn trống vài bàn dành cho tình nhân.
Không biết hai anh chị có phải là……”
Âm cuối kéo dài khiến cho người ta phải suy tư.
Đinh Thiển ngẩn người, “Ở đây còn có bàn cho tình nhân ư?”
Cô nhân viên gật đầu: “Vẫn luôn có ạ, nhưng chúng tôi chỉ giới thiệu cho các cặp đôi thôi, vì vậy có thể trước đây chị chưa từng nghe đến.”
“…”
Đinh Thiển yên lặng chớp mắt
Đúng, cô thừa nhận…….Cô đến nhà hàng này nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên cô ấy biết rằng có bàn đôi đặc biệt cho các cặp tình nhân.
——-Đây có đưọc xem là cách bảo vệ cho những con cẩu độc thân không?
“Ngoài ra, bàn đôi sẽ phải tính thêm 10% phí phục vụ, mong quý khách thông cảm.”
Nụ cười của cô nhân viên vẫn rạng rỡ và xinh đẹp.
Đinh Thiển mới hiểu ra——hèn gì lúc trước họ ra vẻ nhiệt tình như vậy.
Cô mím môi: “Thật ra chúng tôi không—”
“Vậy thì đổi sang bàn đôi đi.”
Cô mới nói được một nửa thì Cố Cảnh Sâm đã chen vào.
Sau đó anh nhìn sang cô, nhếch môi đón nhận ánh mắt của Đinh Thiển, “Hiếm khi mới được nghe giới thiệu, tụi mình cũng nên thử trải nghiệm một lần chứ?”
Đinh Thiển: “…….”
Bị cười nhạo rồi.
Hai người đi theo người phục vụ đến khu vực dành cho tình nhân, Đinh Thiển chết lặng khi nhìn thấy chiếc bàn hình trái tim.
Mà trừ cái đó ra, bộ dụng cụ đồ ăn bằng sứ trên bàn, cho dù hoa văn hay kết cấu của nó cũng đều được sắp xếp theo từng cặp.
Đinh Thiển nhìn quanh, dán mắt vào hộp đựng chỉ nha khoa.
Ngay sau đó, Cố Cảnh Sâm lập tức phát hiện ra vẻ mặt mất tự nhiên của Đinh Thiển từ khi bước vào nhà hàng, đột cười phá lên một cách không kiểm soát được.
“Có chuyện gì vậy?” Anh nương theo ánh mắt của Đinh Thiển.
Đôi mắt hạnh của Đinh Thiển hơi cong, con ngươi màu hổ phách chứa đựng nụ cười rạng rỡ.
Cô chỉ tay vào hộp đựng chỉ nha khoa——
“Cloisonné, haha …”
“…….”
Cố Cảnh Sâm dừng lại một lát, mặc dù anh cho rằng mình rất hiểu rõ cô gái trước mặt, nhưng lần này anh không thể hiểu được nụ cười của cô có ý gì.
Hiếm khi thấy dáng vẻ cạn lời của Cố Cảnh Sâm, Đinh Thiển cười càng thêm vui vẻ.
“Rất giống anh.”
Cố Cảnh Sâm lặng lẽ liếc nhìn chiếc hộp xinh đẹp hình cầu ở gần đó, thực sự không thể tìm ra được điểm chung giữa anh và nó.
Anh thở dài, khóe môi cũng cong lên.
“Tuỳ em.
vậy”
Giọng điệu vô cùng nuông chiều