Đinh Thiển cách Chu Trác và Kiều Nhiễm đến nửa sân, sau khi cô vào khu nghỉ ngơi thì cũng chẳng nhìn về phía ấy thêm lần nào nữa.
Gửi tin nhắn xong, cô đợi một lúc rồi lại mở điện thoại lên xem.
Thấy chưa có tin nhắn hồi âm, Đinh Thiển thở phào nhẹ nhõm, chẳng hiểu sao sau đó lại có chút cảm giác mất mát.
Sau khi nhận ra sự tồn tại của cảm giác kì quái này, Đinh Thiển hơi hoảng sợ.
Cô gần như ngay lập tức ngăn không cho mình nghĩ tiếp về chuyện đó nữa, kiếm cớ nghĩ về những chuyện khác để phân tán sự chú ý.
Vừa lúc ấy, có một cô gái cùng ekip ngồi xuống một vị trí cách cô không xa.
Đinh Thiển suy nghĩ hai giây rồi bước đến trò chuyện với cô gái kia.
Mặc dù vừa quen, nhưng cô gái này cũng là người có tính cách thân thiện, chỉ một lát đã trò chuyện với Đinh Thiển đến quên trời quên đất, thỉnh thoảng còn kể cho Đinh Thiển nghe mấy tình tiết nhỏ trước buổi chụp.
Sau khi tán gẫu với cô nhóc này một lúc, Đinh Thiển mới hiểu vì sao trước kia Kiều Nhiễm lại ngạc nhiên khi nghe tin Cố Cảnh Sâm đẩy nhanh tốc độ đến thế.
Hay có thể nói rằng, không chỉ mỗi Kiều Nhiễm kinh ngạc, mà ngay cả cô nhóc này khi kể cũng kinh ngạc cảm thán không thôi —–
“Chắc cô vừa tới nên không biết đó thôi, nhiếp ảnh gia Hoàng có tiếng….”_Cô gái này nhỏ giọng, ngũ quan cũng nhíu lại, vẻ mặt đáng yêu: “Có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế cực kỳ nặng.”
Đinh Thiển buồn cười: “Khoa trương thế cơ á?”
“Những nhiếp ảnh gia khác chụp trong một tiếng thì anh ấy cần đến những một ngày!”
Cô gái nhỏ lắc đầu cảm khái: “Cô không biết đó thôi, lúc Diva nói muốn rút ngắn lịch chụp ngoại cảnh xuống còn nửa ngày, mặt đạo diễn lập tức tối sầm lại… Nhưng mà đúng là ông ấy khiến người khác sợ hãi thật, ông ấy thực sự làm được.
Em thấy lúc gần kết thúc, nhiếp ảnh gia Hoàng còn cực kỳ không muốn thả người, muốn thêm mấy tấm nữa nhưng Diva từ chối.”
Đinh Thiển chớp mắt: “Không phải việc diễn viên từ chối thêm cảnh không có trong kịch bản gốc là bình thường sao?”
“Đó là người khác!” Cô gái nhỏ kia trợn mắt: “Tuy Hoàng Dật là người hơi ám ảnh cưỡng chế một chút, nhưng cũng không phải ai cũng có vinh hạnh hợp tác với ông ấy đâu.
Cơ hội như vậy người khác khó kiếm lắm!”
“…..”
Đinh Thiển cái hiểu cái không gật đầu.
“Vậy hôm nay không chụp được nên phải dừng sao?”
Đinh Thiển nghĩ một lát bèn hỏi.
“Theo lí là vậy.” Cô gái nhỏ hơi chần chừ rồi gật đầu: “Nhưng cũng có chút vấn đề.”
Đinh Thiển: “Là sao?”
Cô gái nhỏ nhìn xung quanh, thấy Chu Trác và Kiều Nhiễm nhìn về phía này thì nhỏ giọng:
“Lúc trước ngoại cảnh chỉ là cảnh diễn đơn, cũng có mấy cảnh phải hợp tác với động vật —— Nhưng hôm nay thì khác.”
Đinh Thiển nhìn theo hướng cô bé này đang nhìn, thấy nữ diễn viên ngồi bên cạnh Chu Trác và Kiều Nhiễm đang che miệng cười.
“Ừm…..Em từng nghe nói về cô ta, Vân Tiểu Đồng….Dường như không thể bớt lo được.” Cô gái cùng ekip lo lắng lắc đầu: “Hi vọng Diva không bị cô ta ảnh hưởng.”
Đinh Thiển không cảm cảm xúc nhìn ra xa một lúc, sau đó mới quay người lại:
“Sẽ không đâu.”
Cô gái kia vừa định nói gì, thoáng thấy bóng người đi vào studio, lập tức đứng lên như phản xạ có điều kiện, lời nói chuẩn bị thốt ra cũng bị nuốt lại.
Đinh Thiển hơi khó hiểu, cô nhìn về phía cửa vào thì thấy một người tóc dài bay trong gió, vị nhiếp ảnh gia kia bước đến.
——Đúng là vị nhiếp ảnh gia cô đã gặp không ít lần, chú Hoàng, nhiếp ảnh gia nổi tiếng Hoàng Dật.
Đinh Thiển vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ nhìn cô bé bên cạnh.
Cô bé nhìn cô, lắc đầu rồi làm mặt quỷ.
“Hung dữ thế, em phải đi trước đây, lát nữa gặp lại.”
Đinh Thiển gật đầu.
Cô gái kia xoay người rời đi.
Đinh Thiển còn đang suy nghĩ vì sao người lúc nào cũng tử tế như Hoàng Dật lại bị miêu tả là hung dữ như vậy ở phim trường này, sau đó cô nghe thấy giọng lạnh băng của người nọ:
“Cô đã thuộc kịch bản gốc chưa?”
Đinh Thiển nhìn sang, thấy Hoàng Dật nhìn cô diễn viên bên cạnh Chu Trác với vẻ mặt lạnh lùng.
Nụ cười trên mặt của Vân Tiểu Đồng cứng đờ, sau một lúc do dự thì đã bị Hoàng Dật khiển trách lần nữa:
“Chưa thuộc kịch bản gốc mà còn dám ngồi đây tán gẫu? Đã thay trang phục cho cảnh đầu chưa? Cô còn không phân biệt rõ ràng được công việc của mình sao?”
Vân Tiểu Đồng không biện giải, mặt trắng bệch xoay người rời đi.
Lúc này, sắc mặt Hoàng Dật mới tốt hơn một chút, nhìn sang hai người còn lại: “Sếp Kiều,… Ồ, Chu Trác cũng ở đây sao?”
Hoàng Dật và chủ tịch Phương là bạn lâu năm, Kiều Nhiễm và Chu Trác cũng được xem như bậc con cháu.
Hai người vừa nghe giọng điệu khinh thường của Hoàng Dật cũng không lấy làm lạ, đứng dậy ân cần hỏi thăm.
Một lát sau, dường như Kiều Nhiễm đã nói gì đó, Hoàng Dật nhìn sang khu nghỉ ngơi bên này.
Nhân lúc mọi người không chú ý, Đinh Thiển cười đến độ đôi mắt hạnh cũng cong lên, thay lời chào hỏi với Hoàng Dật.
Hoàng Dật nhìn thấy cô thì bất đắc dĩ mở một nụ cười mang theo chút dung túng.
Đinh Thiển giơ tay, khép các ngón tay lại, làm một động tác mô phỏng tư thế chào rồi vội vàng quay đi.
Hoàng Dật mới đến không bao lâu thì đã có người đi ra khỏi phòng tạo hình.
Chợt Đinh Thiển nghe thấy một âm thanh khe khẽ bên tai, cô rời mắt khỏi điện thoại, nhìn sang thì giật mình.
Đầu tiên là thấy một đôi giày màu nâu đậm sáng bóng, phía trên là một chiếc quần âu màu xanh đen đường may tỉ mỉ, trên nữa là áo vest cùng màu, dưới màu xanh đen và chiếc chiếc áo trong màu trắng là đồng hồ Seiko đắt đỏ, phối thêm áo khoác dài