Sau khi Đinh Thiển nói xong, người trong kho hàng đều im lặng.
Người của Hiệp hội máy tính nhìn nhau vài lần, lại nhìn vẻ mặt không như nói đùa của Đinh Thiển, thái độ mạnh mẽ lúc trước cũng có chút mềm xuống.
Nam sinh cầm đầu kia bỗng nhiên vỗ tay một cái rồi quay sang nhìn Đinh Thiển.
“Tổ trưởng Văn là tổng phụ trách của cuộc thi lần này, dặn các thành viên trong Hiệp hội máy tính phải thành thạo kĩ năng trước.
Việc tiến hành huấn luyện trọng tài cuộc thi trước cũng là ý tưởng của cô ấy —- chuyện này không nên nói là chúng tôi cưỡng đoạt đâu đấy!
“Ý của cô ta?”
Đinh Thiển nhếch môi, ý cười xinh đẹp mê hoặc khiến nam sinh kia ngẩn ra.
Giọng nói của Đinh Thiển không hề khách sáo—-
“Nếu là ý của cô ta, vậy thì cô ta đâu?”
Nam sinh kia đáp: “Tổ trưởng Văn là con gái, chẳng lẽ cô ấy phải tự đến bàn bạc ư?”
“Tôi không nói cô ta phải đích thân đến đây bàn bạc.” Đinh Thiển nheo mắt: “Chẳng qua mấy người xem đây là chỗ nào? Là kho hàng của Hiệp hội máy tính sao? —— Đồ ở đây không có bất kỳ văn bản đóng dấu nào mà mấy người lại muốn đem đi chỉ bằng một câu của cô ta ư? —- Cô ta nghĩ chức vụ của cô ta là gì vậy?”
“Dù sao tổ trưởng Văn cũng là người phụ trách cuộc thi này—-”
Một cô gái của Hiệp hội máy tính đứng ra, thấy Đinh Thiển nói vậy thì lên tiếng: “Nếu người phụ trách đã mở miệng thì những đồ dùng cho cuộc thi phải nghe theo sự sắp xếp của cô ấy.”
“….
Cho nên quy định của trường học là do mấy người định ra à?”
Giọng Đinh Thiển hoàn toàn lạnh lẽo: “Mấy người có hiểu ba chữ ‘Tài sản công’ là gì không? Nếu không hiểu thì về tra từ điển đi —- Tiện thể bảo người phụ trách của mấy người cầm từ điển tới tìm tôi, xem những đồ này có phải ‘nghe theo sắp xếp của cô ta’ không?”
Gặp phải người vô lý cũng nói thành có lý thế này khiến Đinh Thiển cũng muốn nổi điên, sau khi cô nói xong câu đó thì xoay sang phía Ban Kỹ Thuật.
“Kiều Sanh, còn chưa quay hả?”
Kiêu Sanh ngơ ngác: “Phải quay thật sao?”
Đinh Thiển nhướng mày: “Quay hết.”
Kiều Sanh giơ tay, bắt đầu mở camera ra đối diện với mấy người bên Hiệp hội máy tính đang rối loạn.
“Aiz—- Đừng, chỉ là một cuộc thi thôi mà, không nhất thiết phải vậy.”
Người của Hiệp hội máy tính không nhịn được nữa mà phải bước ra hòa giải, người nọ kéo nam sinh cầm đầu kia xuống thì thầm vài câu.
Sau đó nam sinh cầm đầu kia ngẩng lên, cau mày nhìn Đinh Thiển.
“Vậy phụ trách Đinh muốn xử lí thế nào?”
“Kiều Sanh.”
Đinh Thiển quay về phía Kiều Sanh lắc đầu, chờ đối phương hạ điện thoại xuống thì mới nhìn nam sinh kia: “Nếu người tổng phụ trách đã nói vậy thì nói cô ta đến đây một chuyến.
—- Nếu không tiện nghe điện thoại, lại không tiện xuống lầu —- Thì cậu nói với cô ta là Ban Kỹ thuật bọn tôi sẽ đến đón cô ta.”
Người bên Hiệp hội máy tính nhìn nhau vài lần, cuối cùng vẫn có người cầm điện thoại gọi
Khác với quyền lợi Đinh Thiển được hưởng ban nãy, người đối diện chỉ chờ vài giây thì Văn Ngọc đã nghe máy.
Đinh Thiển thấy thế thì con ngươi màu hổ phách lại thêm lạnh lẽo.
Một lát sau, dường như cô chợt nhớ đến điều gì đó, bèn lấy điện thoại ra nhìn.
Đã gần 6 giờ rưỡi.
Trong trường học, ngoại trừ thành viên của Hội sinh viên phải dậy sớm làm việc thì đúng là chỉ có lác đác vài người.
Nhưng cứ tiếp tục thế này, lại đã đồng ý mời Cố Cảnh Sâm ăn sáng….
Đuôi lông mày vừa thả lỏng của Đinh Thiển lại cau chặt.
Do dự vài giây, cô vẫn gửi tin nhắn một tin cho bạn tốt có nickname “G” trong WeChat —
“Đàn anh Cảnh Sâm, chỗ em bên này có chuyện hơi mất thời gian xíu.
Nếu trước bảy giờ em không nhắn lại thì có thể bên chỗ em không thể phân thân được, vậy chỉ có thể đợi sau này bồi thường cho anh thôi.”
Sau đó, cô còn gửi một nhãn dán hình con mèo nhỏ thở dài rất đáng yêu.
Sau khi gửi tin nhắn xong, Đinh Thiển không chờ được tin nhắn của Cố Cảnh Sâm mà lại chờ được Văn Như Ngọc.
Hiển nhiên Văn Như Ngọc rất tức giận, vừa vào cửa mà mặt mày đã sưng sỉa.
“Tổ trưởng Văn—”
Văn Như Ngọc vừa vào cửa thì như là lỗ rốn của đám người bên Hiệp hội máy tính, ai nấy đều vây quanh chỉ trỏ bảo Đinh Thiển không chịu cho đi, còn cả chuyện quay video.
“Đinh Thiển, cô có ý gì?” Văn Như Ngọc nhíu mày tiến về phía Đinh Thiển, “Nếu cô không muốn tôi làm người tổng phụ trách thì có thể nói thẳng—-không cần làm chuyện bằng mặt không bằng lòng như vậy.”
Đinh Thiển nghe Văn Như Ngọc nói mấy câu ranh mãnh như muốn đổ bát nước bẩn lên người mình thì cười lạnh lùng, đáp trả cũng không hề khách sáo.
“Nếu tôi không muốn cho cô trở thành người tổng phụ trách, cô nghĩ cô làm được sao?”
Văn Như Ngọc ngẩn người.
Trước giờ người phụ trách đều là người của Ban Kỹ thuật của Hội sinh viên, hiệp hội máy tính và Ban Ngoại giao giúp đỡ, lần này là cô ta có suy tính riêng, thấy hai người không có ý kiến gì nên mới xung phong làm.
Nếu Đinh Thiển không muốn cho cô ta thành người phụ trách, quả thực cô ta không được làm.
Dù vậy nhưng khi bị chỉ mặt điểm tên như vậy vẫn khiến Văn Như Ngọc thẹn quá hóa giận—
“Vậy nếu cô đã đồng ý rồi, thì sao bây giờ lại không nghe theo sự sắp xếp của tôi?”
“….”
Đinh Thiển cạn lời liếc mắt nhìn Văn Như Ngọc, trong lòng thầm oán trách tư tưởng chủ nghĩa quan liêu đáng buồn cười của Hội sinh viên, sau đó nhẫn nại mở miệng:
“Nếu sự sắp xếp của cô hợp lí và chính xác thì đương nhiên tôi sẽ nghe theo… Nhưng nếu cô thiên vị người quen, đặt tình cảm cá nhân vào, không công bằng với người khác thì tôi hoàn toàn có quyền nghi ngờ.”
Đinh Thiển dừng lại, nhếch môi nở nụ cười xinh đẹp, bình tĩnh nhìn đối phương: “Nếu cô có bất mãn gì về chuyện này thì hoan nghênh cô cùng tôi đến đến chỗ giảng viên chỉ đạo nói chuyện bất cứ lúc nào.”
“Cô….
Cô nói rõ ràng ra xem nào.”
Vẻ mặt Văn Như Ngọc thay đổi: “Tôi thiên vị thế nào? Đặt tình cảm vào công việc thế nào?”
“Tôi nói là ‘Nếu’, hơn nữa phía sau còn có ‘Không công bằng’, không biết sao phụ trách Văn lại chỉ nghe thấy mỗi hai cụm kia thôi vậy?”
Đinh Thiển yên lặng nhìn cô ta.
Văn Như Ngọc đột nhiên khó thở, vẻ mặt thay đổi mấy lần, nhưng vẫn không nói ra