Tay Đinh Thiển khựng lại giữa không trung, NỤ cười trên mặt cũng cứng ngắc.
Nhưng tiếng nói chuyện trong phòng vẫn không ngừng lại, giọng nói bĩnh tĩnh của Phương Chí Hải truyền ra.
“Kiều Nhiễm, con lớn lên cùng Tiểu Thiển, thậm chí con ở nhà còn nhiều hơn Tiểu Thiển.
Chú cũng đối xử với con như con gái, cho con điều kiện sống tốt nhất, tự nhận bản thân chưa từng làm con hay khó xử.
Rõ ràng con đã đồng ý với chú sẽ không chen vào giữa Tiểu Thiển và Chu Trác.”
Giọng Phương Chí Hải càng thấp xuống: “Nhưng con đã làm gì đây?”
“Con không có…”
“Chu Trác đã nói hết với chú rồi.” Phương Chí Hải ngắt lời Kiều Nhiễm: “Tiệc tối lần trước Tiểu Thiển bỏ đi giữa chừng, người đưa nó đi không phải đàn anh gì đó của nó sao? — Con nói con không có, vậy nói cho chú biết là ai đưa cậu ta tới buổi tiệc? Con để cậu ta tiếp xúc với Tiểu Thiển là có mục đích gì?”
“….”
Sau khi Phương Chí Hải nói xong, bầu không khí trong phòng tiếp khách yên tĩnh hồi lâu.
Bên ngoài cửa, Đinh Thiển tựa vào tường, mái tóc dài màu nâu từ đằng sau tai buông xõa xuống che khuất sườn mặt của cô, cũng che khuất cả nét mặt cô.
Chỉ thấy bàn tay đặt trên tường của Đinh Thiển đang nắm chặt.
Cô cố gắng hít một hơi thật sâu, muốn bình ổn cảm xúc mãnh liệt trong lòng; cô rất muốn đi vào phòng chất vấn bố cô —- Vì sao ông có thể sắp xếp vị trí của mọi người xung quanh cô, theo dõi cô mà không thèm hỏi ý kiến của cô?
Nhưng Đinh Thiển cũng hiểu với cảm xúc hiện tại của mình, nếu bây giờ xông vào thì chỉ khiến mọi chuyện càng bị đẩy xa hơn nữa.
Cô muốn hi vọng của mình có kết vọng… Vì kết quả này, vì người ở nơi đất khách kia…
Cô cũng biết, trước tiên cô cần kiềm chế đã.
Cuộc nói chuyện trong phòng khách vẫn tiếp diễn nhưng Đinh Thiển không nghe tiếp.
Cô đứng thẳng dậy, quay đầu lên lầu.
***
Ngày nghỉ lúc nào cũng trôi nhanh.
Thấm thoát đã một tháng trôi qua, cửa ải cuối năm cũng đã tới.
Buổi sáng ngày ba mươi, sau khi chạy bộ xong thì Đinh Thiển lấy điện thoại ra gọi điện cho Cố Cảnh Sâm theo thói quen.
Không lâu sau, đầu dây bên kia đã nghe máy.
“Ngày cuối cùng của năm nay rồi, đàn anh Cố.”
Đinh Thiển bước xuống khỏi máy chạy bộ, giật nhẹ đầu với người giúp việc người Philippines ở cạnh cửa, sau đó cười rời khỏi phòng tập: “Quảng cáo của anh quay thế nào rồi?”
“Đều thuận lợi cả.”
Tiếng đàn ông cười với điện thoại nhưng giọng không che được sự mệt mỏi.
“Việc quay hình mệt lắm sao anh? Hay anh không nghỉ ngơi đủ?”
“Việc quay tạm ổn.”
Người đàn ông thoáng ngừng lại, sau đó thấp giọng nói một câu:
“Chỉ có điều phi cơ gặp phải luồng gió khiến chất lượng giấc ngủ của anh không tốt lắm.”
Động tác định đi ra ngoài của Đinh Thiển đột nhiên dừng lại, cô như bị người ta tước hết vũ khí, khẽ chớp mắt mấy cái mới phản ứng lại, vô cùng kinh ngạc hỏi anh: “Anh về nước ạ?!”
Cố Cảnh Sâm ở đầu dây bên kia điện thoại nghe giọng nói vui vẻ của Đinh Thiển thì cười khẽ.
“Ngày cuối cùng của năm nay rồi, còn là năm đầu tiên anh tìm được ngôi sao nhỏ nhà anh nữa…..
Sao anh có thể để ngôi sao nhỏ ăn Tết một mình được?”
“Vậy sao anh không nói trước cho em biết?”
Trong lòng Đinh Thiển như có con thỏ đang nhảy nhót, nhảy tới mức tim đập thình thịch, trên mặt còn miễn cưỡng tỏ vẻ nghiêm túc nhưng đôi mắt hạnh không ngăn được ý cười.
“Anh muốn cho em một bất ngờ vui vẻ mà.”
Cố Cảnh Sâm cười thở dài một tiếng: “Ai ngờ khi nghe điện thoại của em thì anh lại nhận ra mình không nhịn được.”
“Vậy bây giờ anh đang ở đâu?”
Đinh Thiển cũng không tiếp tục chậm chạp về phòng nữa mà chạy như bay đến trước mặt bố Phương.
Sau khi chạy mấy mét, cô mới quay lại vẫy tay với Phương Chí Hải.
“Bố, con có chút chuyện nên ra ngoài chút ạ!”
Phương Chí Hải chưa kịp đồng ý đã thấy cô con gái cưng của mình bay nhanh vào phòng ngủ, còn thuận tay đóng cửa lại.
Phương Chí Hải nheo mắt nhìn của phòng đóng chặt.
—– Đã bao nhiêu năm rồi ông không nhìn thấy dáng vẻ hào hứng này của con gái?
Xem ra lão Lưu nói đúng, quả thật con bé đang yêu đương với cậu đàn anh kia……
Bên trong cánh cửa, Đinh Thiển nghe Cố Cảnh Sâm nói địa chỉ xong, nghĩ một lát rồi nói: “Em nhớ bên cạnh đó có một tiệm cafe, anh ở đó chờ em nhé, em qua ngay.”
Cố Cảnh Sâm nghe tiếng động ồn ào trong điện thoại của Đinh Thiển thì không khỏi cười khẽ: “Em không cần gấp thế đâu.”
Bước chân của Đinh Thiển thoáng dừng lại: “Em không gấp đâu….
Em còn phải tắm trước nữa.”
“Ừm.”Cố Cảnh Sâm mỉm cười đáp: “Anh chờ em.”
“Vâng.”
***
Khoảng nửa tiếng sau, Đinh Thiển đã ngồi yên trên chiếc xe tư nhân xuất phát từ nhà họ Phương.
Trước khi đi, cô còn không quên báo cho bố Phương.
“Bố ơi, trưa nay con có việc nên không về ăn cơm đâu ạ.”
“Hôm nay là ba mươi Tết đấy.”
Bố Phường bình tĩnh nhìn cô con gái cưng của mình.
“Con biết mà.” Đinh Thiển nhìn thoáng qua đồng hồ, vờ vô tình nói: “Không phải có chị Kiều với anh Trác ăn cơm với bố sao? Bố yên tâm, con sẽ về trước bữa cơm tất niên đón năm mới với bố.”
Đinh Thiển nói xong cũng không chần chờ nữa, vừa lên xe đã giục tài xế lái xe đi.
***
Thành phố T vào ngày ba mươi Tết có không ít người đã về nhà đợi đón năm mới, trên con đường vốn phồn hoa náo nhiệt cũng hiếm khi trở nên quạnh quẽ thế này.
Lúc Đinh Thiển ngồi trên xe có rèm che tới trước tiệm café đã hẹn, trên đường đã phủ một lớp tuyết mỏng.
Cô vừa xuống xe đã thấy người đàn ông ngồi bên cửa sổ trong tiệm café.
Người nọ cũng nhìn thấy cô, sau đó nở nụ cười, khuôn mặt xưa nay lạnh lùng cũng lộ ra vẻ dịu dàng.
Đôi mắt đen láy.
Không hiểu sao Đinh Thiển lại thấy hơi ngại.
Nếu không phải vì cô đã xuất hiện trong tầm mắt của người kia thì thực sự cô muốn quay đầu soi lại mình qua cửa kính ô tô.
Không biết lúc ra cửa cô trang điểm thế nào nhỉ?
Tối hôm qua cô ngủ hơi muộn… Đáng ra nên trang điểm nhẹ mới phải?
Cứ mãi suy nghĩ miên man như vậy,