“Bố!”
Vẻ mặt Đinh Thiển khó coi, đứng bật dậy.
Cố Cảnh Sâm vừa ngẩng lên thì thấy ánh mắt dò xét của Phương Chí Hải khiến tim anh đập càng lúc càng nhanh.
Trong vài giây Đinh Thiển lên tiếng, anh đã buộc suy nghĩ của mình phải bình tĩnh lại, sau đó nhanh chóng xoay vài vòng
Mà khi Đinh Thiển vừa thốt ra miệng thì anh đã thầm than một tiếng trong lòng.
Một cuộc thi được mở sách còn không có đáp án tham khảo chính xác, chứ đừng nói đến quy tắc mệnh đề.
Với anh thì đây là cuộc thi khó khăn nhất trong hơn 20 năm qua của anh.
“Tiểu Thiển.”
Hai người ngồi cạnh nhau, khoảng cách cũng không xa, bàn tay bên cạnh của Cố Cảnh Sâm khẽ vỗ nhẹ trên mu bàn tay Đinh Thiển.
Sắc mặt Đinh Thiển khó coi, dời mắt nhìn anh.
Cố Cảnh Sâm khẽ lắc đầu.
Anh để ý đến cô.
Vậy nên anh không thể tha thứ cho bản thân nếu cô bị mọi người xa lánh vì mình.
Dưới ánh mắt trấn an của Cố Cảnh Sâm, cuối cùng Đinh Thiển cũng bình tĩnh lại.
Sau khi bố Phương nói câu kia xong thì yên lặng nhìn hai người.
Ông thấy quá trình Đinh Thiển tức giận rồi bình tĩnh lại nhất thời ánh mắt của ông trở nên phức tạp nhìn Cố Cảnh Sâm.
Cố Cảnh Sâm cũng không trốn tránh chuyện này.
Sau khi trấn an Đinh Thiển xong, anh ngẩng đầu nhìn thoáng qua Chu Trác đang ngồi phía đối diện, sau đó mới nhìn sang bố Phương ngồi ở ghế chính.
“Bác trai, chúng ta không nên bàn chuyện chính sự trên bàn ăn cơm, phải không ạ?”
“…”
Phương Chí Hải không nói gì, chỉ nhìn anh một cái rồi thôi.
Thấy Phương Chí Hải không công khai làm mình khó xử thì Cố Cảnh Sâm cũng thả lỏng.
Một lát sau, giúp việc người Philippines bước vào phòng trước, phía sau là bốn người giúp việc khác đưa cơm lên.
Bữa tiệc gia đình bắt đầu, từng món được bê lên rồi lại bê xuống, tiếp đó là các món ăn mới lại tiến vào.
Mặc dù Cố Cảnh Sâm không biết lễ nghi trên bàn ăn có phải một bài thi không nhưng anh cũng không dám phớt lờ.
Cuối cùng một bữa cơm trưa với bốn người không yên lòng cũng chấm dứt.
Sau khi xong món ăn cuối cùng, Phương Chí Hải lấy giấy ăn lau miệng, sau đó cụp mắt đứng lên.
“Cậu Cố, mời cậu vào thư phòng với tôi một lát.”
“Con cũng đi.”
Đinh Thiển không chút do dự đứng lên.
“…”
Phương Chí Hải đã ra khỏi bàn ăn hai bước, vừa nghe Đinh Thiển nói thế thì cả người cứng đờ, cau mày xoay đầu lại, ánh mắt không đồng ý nhìn Đinh Thiển.
Vẻ mặt Đinh Thiển kiên định nhìn ông.
Phương Chí Hải không nói chuyện, lại nhìn về phía Cố Cảnh Sâm.
Cố Cảnh Sâm bất đắc dĩ thầm thở dài.
Cuộc sống cũng là một đề thi, bạn có thể biết rõ đáp án chính xác mà đối phương muốn là gì, nhưng bạn lại không thể đưa ra lựa chọn “Chính xác” kia được —
“Xin lỗi bác trai, cháu không muốn Tiểu Thiển không biết gì đâm ra ngờ vực và lo lắng về chuyện này…… Vậy nên cháu tôn trọng suy nghĩ của cô ấy.”
Phương Chí Hải không chớp mắt, ánh mắt càng lúc càng uy nghiêm nhưng thấy đến cuối cùng mà Cố Cảnh Sâm vẫn không có vẻ muốn thay đổi suy nghĩ, bèn dời tầm mắt đi.
“Được, vậy hai đứa vào đây.”
Ông nói xong thì nhấc chân bước ra khỏi phòng ăn.
Đinh Thiển và Cố Cảnh Sâm ở đằng sau liếc nhau, môi Cố Cảnh Sâm khẽ nhếch lên, sau đó khẽ gật đầu.
Đinh Thiển hít một hơi thật sâu rồi lại thở ra.
“Tụi mình đi thôi.”
Đinh Thiển đi phía sau, vẻ mặt như tráng sĩ chuẩn bị lên pháp trường.
Ý cười trong đáy mắt Cố Cảnh Sâm càng sâu, không nhịn được vươn tay xoa đầu cô gái.
“Em đừng ngớ ngẩn, ngôi sao nhỏ.”
“…”
Bao nhiêu khí thế vừa chuẩn bị xong đã bị động tác xoa đầu này của anh làm tan biết hơn nửa, Đinh Thiển tức giận, lập tức quay đầu lườm Cố Cảnh Sâm một cái.
Đến khóe mắt của đôi mắt hạnh xinh đẹp cũng nhuốm vẻ tức giận.
Cố Cảnh Sâm không đùa với cô nữa, ra hiệu chỉ vào cửa phòng ăn rồi cùng nhau ra ngoài.
Trong phòng ăn, Chu Trác vốn yên lặng cả bữa chợt đặt dao dĩa trong tay mình xuống.
Tiếng chói tai của kim loại và đồ sứ chạm vào nhau vang vọng khắp nhà ăn.
Một lát sau, anh ta cứng ngắc đứng dậy, trực tiếp ra về từ cửa hông của nhà ăn.
Kiều Nhiễm vẫn ngồi tại chỗ, vẻ mặt chán nản, mệt mỏi tựa vào lưng ghế.
***
Trong thư phòng.
Phương Chí Hải ngồi trên ghế sofa, bình tĩnh nhìn đứa con gái cưng đang nắm tay Cố Cảnh Sâm bước vào.
Ông thoáng nhìn hai người rồi lại nhìn hai bàn tay đang đan vào nhau.
Ông suy tư một lát rồi lên tiếng.
“Biểu hiện này của hai đứa khiến bố có cảm giác bị thị uy đấy.”
Vẻ mặt của Đinh Thiển hiện lên vẻ mất tự nhiên trong chớp mắt với câu này, nhưng chỉ giây lát sau thì lại thản nhiên ưỡn ngực ngẩng cao đầu, đồng thời nhìn bố Phương với ánh mắt không tốt lắm.
Có lẽ ý nói “Đây là những gì bố nên nhận được”.
Phương Chí Hải cũng không so đo với cô.
Phương Chí Hải hiểu rõ tính cách quật cường của đứa con gái cưng bối này hơn ai hết.
Ông gác tay lên thành ghế sofa bên trái.
“Hai đứa ngồi xuống rồi nói.”
Cố Cảnh Sâm gật đầu: “Cảm ơn bác trai.”
Anh nắm tay Đinh Thiển vào chỗ ngồi.
Khiến Phương Chí Hải khẽ cau mày chính là Cố Cảnh Sâm đi vào trước theo bản năng, sau đó ngồi xuống ở vị trí khá gần ông.
Còn Đinh Thiển cũng ngồi xuống bên cạnh anh.
Ban nãy Phương Chí Hải vốn buồn bực vì Đinh Thiển bảo vệ Cố Cảnh Sâm mà chống đối ông, bây giờ lại nhìn thấy cảnh này khiến sự buồn bực đó biến mất hơn nửa.
Ông khẽ thở dài.
“Theo lý thì tôi tin tưởng con gái mình, cũng tin tưởng mắt nhìn người của nó.”
Cố Cảnh Sâm gật đầu, không vội đáp.
Kiểu câu này tất nhiên vẫn còn một vế “Nhưng” nữa.
Bố Phương cũng không khiến anh thất vọng.
“Nhưng khi sự lựa chọn bạn đời có thể khiến cuộc sống cá nhân sau này của nó phải chịu ảnh hưởng thì tôi không có cách nào thuyết phục bản thân mình —- Đồng ý để con bé đưa ra một quyết định mà tôi không hề xem trọng.”
Phương Chí Hải cố ý ngừng lại, Cố Cảnh Sâm nghe xong thì gật đầu.
“Cháu hiểu suy nghĩ của bác.”
“Không.” Phương Chí Hải lắc đầu: “Cậu chưa làm bố, cũng chưa từng có cảm nhận của một người bố —— Nên cậu không thể hiểu được cảm giác của tôi đâu.”
Cố Cảnh Sâm lắc đầu: “Bác hiểu lầm rồi ạ.”
Anh ngẩng đầu lên: “Cháu không phải suy nghĩ vấn đề này từ góc độ của một người bố như bác, cháu chỉ tìm điểm chung của bác và cháu thôi ạ.”
“…”
Phương Chí Hải không đáp lời, nhưng ánh mắt ra hiệu Cố Cảnh Sâm nói tiếp.
Cố Cảnh Sâm nghiêng mặt, mỉm cười nhìn Đinh Thiển rồi mới trở lại câu chuyện.
“Bác và cháu đều giống nhau, chúng ta đều quan tâm tới Tiểu Thiển.”
“…”
Phương Chí Hải nhướng mày, ông không kìm được liếc nhìn Đinh Thiển.
Đây là phản ứng theo bản năng của ông khi bị chạm tới nơi mềm mại nhất trong lòng.
Cố Cảnh Sâm nói tiếp: “Bởi vì điểm chúng này, cháu cảm thấy cháu và bác trai đây có thể nhất trí trên một vài vấn đề —— Hoặc ít nhất cũng khá giống nhau.”
Phương Chí Hải gật đầu, không nhìn nữa: