Chiều đó
Chuông tan mới báo, Tú Ảnh vội thu bài của sinh viên rồi nhanh ra ngoài cổng trường, Chu Toàn thấy cô liền lịch sự mở cửa.
Chiếc xe nhanh chóng chở cô về chung cư, vừa lái, Chu Toàn vừa căn dặn:
- Cô Võ về tắm rửa sạch sẽ, đồ thay thì chút nữa mới có
Tú Ảnh nghe xong cũng không đáp lại, dựa đầu ra sau chán nản nhìn bên ngoài.
Cô nhẩm đếm lại hai tập bài kiểm tra hôm nay là khoảng hơn 100 bài của sinh viên hai lớp, lại có phần viết luận nên phải chấm kĩ, cuối tuần này là phải nộp cho giáo sư Châu, chỉ sợ thời gian gấp gáp, vừa hoàn thành công việc trên trường mà còn phải lê thê đi theo Viên Dạ Trì, đúng không có thời gian nghỉ
Tú Ảnh về nhà rồi cũng rời vào tắm táp, ngâm mình chỉ khoảng 15 phút sau cô liền ra, nhanh chóng mặc bộ đồ ở nhà, sấy khô tóc rồi lấy xấp bài ra xem, chồng bài cao ụ, dày nặng vô cùng, có những sinh viên viết bài trình bày dài hay chữ khó đọc sẽ lại khiến cô thêm mất thời gian.
Trung bình 1 bài cô mất khoảng 4-6 phút đọc chấm, sau cùng cũng cẩn thận mà rà soát lại chứ không thể cứ chấm hết là xong
4h30 chiều
Tú Ảnh từ nãy đã chấm những bài viết ngắn trước, mới được 10 bài, bỗng chuông cửa lại reo lên, Tú Ảnh đành gác lại ra xem ai.
Cô kiễng lên nhìn qua ống nhòm bên ngoài, căng mắt thấy Viên Dạ Trì.
Tú Ảnh bỗng cuống lên, tự nhiên lần này hắn mò đến nhà cô, chắc lại kiểm tra dò xét cái gì đó.
Cô cuống cuồng vào trong cất gọn tập bài lại, thu dọn đống giấy tờ trên bàn cất vào phòng ngủ rồi hít một hơi sâu ra mở cửa
Viên Dạ Trì bên ngoài nhíu mày nhìn cô, bực dọc:
- Cô lết bò ra mở cửa đấy à? Đợi đến là lâu
Tú Ảnh đóng cửa lại, nhỏ nhẹ lên tiếng:
- Xin lỗi, tôi đang vướng tí việc
Viên Dạ Trì bỗng kéo cô lại trong lòng, tay nắm chắc eo nữ nhân, đan vào mái tóc cô, cánh mũi lại đưa xuống hửi hửi từ đỉnh đầu xuống hốc cổ.
Hành động này của hắn khiến cô giật nảy mình, giãy giũa nhưng không thể thoát ra, đành khó chịu lên tiếng:
- Viên Dạ Trì..
Mau buông tôi ra
Hắn tham lam hửi mùi sau hốc cổ Tú Ảnh, mùi hương nhè nhẹ thanh mát, thớ da cô mát mịn đến khi chạm vào thấy rất thích, cứ dây dưa thế một lúc lâu, Viên Dạ Trì mới chịu thả, cà rỡn:
- Thơm lắm
Hắn khen một cách huề vốn, song đưa cô túi đồ, cười giả:
- Thay bộ này rồi ra tôi xem
Tú Ảnh hằm hè cầm lấy, nhanh vào trong phòng ngủ đóng sầm cửa lại.
Mở ra là chiếc váy nâu trầm, sợi len tăm mịn, điều đáng nói ở đây là chiếc váy là thuộc dạng bó, ngắn cũn cỡn đến ái ngại.
Chiếc váy dạng quây, lộ toàn bộ vai, phần bụng là những sợi dây len đan chéo lộ cả da thịt.
Nói như