Tú Ảnh ái ngại hỏi:
- Là sao?
Bạc Siêu giải thích:
- Nãy tôi để ý, Viên Dạ Trì luôn hướng mắt chằm chằm nhìn hai chúng ta, có vẻ thâm tình lắm.
Tôi thấy anh ta đem cô ra tiếp khách chỉ đang là dử mồi cô chứ chắc chắn không để cô qua đêm với tôi đâu, haha
Bạc Siêu chỉ vào hai chỗ đổ vỡ lúc nãy, lên tiếng:
- Khéo khi Viên Dạ Trì đang sôi sục chạy lên đây tìm cô đấy
Mới nói xong liền là tiếng đập cửa bên ngoài, giọng Chu Toàn gầm lớn:
- Cậu Bạc Siêu, ngài Viên có chuyện càn gặp gấp
Bạc Siêu cười khẩy, cà rỡn:
- Thiêng thật
Hắn quay ra đối diện với cô, nghiêm túc nói:
- Tôi xin lỗi trước, cũng mong cô hét to lên
Nói rồi hắn véo mạnh vào bên eo của Tú Ảnh một cách bất ngờ, lực tay to siết mạnh khiến cơn đau tê cứng cả vùng da, Tú Ảnh phản xạ hét lên:
- Agg...
Viên Dạ Trì bên ngoài nghe tiếng liền nóng ruột, một phát dùng lực bẩy cánh cửa ra, hung hãn đi vào giật lấy Tú Ảnh trong tay Bạc Siêu.
Bạc Siêu ăn vạ:
- Ơ này, chẳng phải anh bảo cô gái này của em, tùy em.
Bây giờ đến đòi người là sao?
Viên Dạ Trì nghiến răng ken két:
- Cho chú, nhưng chú lại đang không biết hưởng thụ đấy
Nói rồi hắn nắm chắc tay cô, lôi đi ngay sau đó, lực tay nắm chặt nghe cả tiếng rắc rắc xương cổ tay, Tú Ảnh lúi húi chạy sau, hớt hải:
- Dạ Trì, đau quá...
Anh mau nới tay ra, vả lại từ từ thôi, tôi đi cao gót đó
Hắn vẫn không nghe, chăm chăm kéo cô lôi đi, Tú Ảnh bực dọc cố ý ngã khuỵu ra, kêu lên:
- Ag..
Đầu gối ngã đập xuống trầy cả mảng da, Viên Dạ Trì liền luống cuống cúi xuống, hắn lấy lại bình tĩnh, sốt sắng:
- Đau không?
Tú Ảnh dùng dằng, ẩn hắn ra, quay nhìn đi chỗ khác.
Viên Dạ Trì bất lực bế thốc cô lên, tiến ra xe rồi nhanh đóng sập cửa lại.
Trên xe, đệm ghế bên dưới hầm được tự động kéo ra, Viên Dạ Trì cẩn thận đặt cô ngồi duỗi chân, bật đèn lên, ra lệnh cho Chu Toàn:
- Về
Xong quay ra lấy bông băng sát trùng chỗ trầy da nơi đầu gối cho Tú Ảnh, vẻ mặt đằng đằng tức giận nhưng cử chỉ vẫn nhẹ nhàng, băng bó nhẹ nhàng cho cô.
Băng xong, Viên Dạ Trì lấy áo vest ném sang phía cô, cọc cằn:
- Mặc vào
Trời về đêm cũng có gió mùa se lạnh, dù trong xe kín cũng thấy nổi da gà, Tú Ảnh đón lấy áo khoác lên người, sau cùng nhìn ra ngoài đường, thắc mắc:
- Dạ Trì, hình như đã quá đường về nhà tôi rồi
Hắn quay sang, cộc lốc:
- Tôi bảo lái xe về nhà cô bao giờ?
Tú Ảnh lộn ruột, hỏi:
- Chứ bây giờ chẳng lẽ còn đi tiếp vị khách nào khác sao? Thực sự tôi...
Viên Dạ Trì đưa tay lên sờ lấy cánh môi mọng, ngăn cô nói thêm lời nào:
- Không.
Về nhà tôi nghỉ ngơi
Tú Ảnh nghe đến đây hơi choáng, cô không muốn, về nhà hắn thì khác gì