Câu chào nhấn mạnh ý cuối, Tú Ảnh hiểu rõ hàm ý, thận trọng cúi nghiêng người xuống kính cẩn, nhỏ nhẹ:
- Xin chào, tôi là Võ Tú Ảnh.
Rất lấy làm tiếc về sự việc vừa rồi.
Chân thành xin lỗi anh và gia đình
Viên Dạ Trì đứng trước mặt cô, ánh mắt khép hờ cao lãnh nhìn xuống nữ nhân đang cúi gập đầu trước mặt, bên môi khẩy cười không mấy thiện cảm, rút tay lại, cười đáp:
- Có thể ra ngoài nói chuyện chút không, cô Võ?
..
Ngoài sảnh bệnh viện ..
Dạ Trì khoan thai nhấp một ngụm coffee nóng, dáng người cao lớn kèm đôi chân dài gác chéo, hắn đưa li coffee lên thổi nhẹ cho bớt nóng, mọi hành động cứ từ tốn.
Ngược lại, Tú Ảnh đối diện có vẻ hơi căng thẳng, ánh mắt liếc nhìn đi chỗ khác, trong lòng vừa buồn vừa lo lắng.
Dạ Trì lên tiếng hỏi:
- Cô Võ đây là em gái Khuyết Thi, phỏng? Nghe bảo cô là giảng viên đại học?
Tú Ảnh nhẹ nhàng đáp lại:
- À vâng, tôi thực ra đang làm giáo viên thực tập, giảng viên đại học mới là đang học thêm lên cao
Dạ Trì cười hề hà, sau đó hỏi vài câu chuyện phiếm, hắn ta dường như thể hiện mình không quan tâm tới cái chết của anh trai, mà chỉ như một cuộc gặp gỡ bình thường.
Sau cùng, Tú Ảnh hỏi thẳng:
- Anh Viên này...
Chuyện tai nạn vừa rồi, tôi..
Dạ Trì e hèm lớn, đứng lên chỉnh âu phục, cắt ngang lời cô nói:
- Hôm nay nói chuyện vậy đủ rồi.
Hẹn cô Võ hôm khác
Viên Dạ Trì đi tới sát trước mặt Tú Ảnh, cúi đầu ghé sát vào vành tai cô, thủ thỉ:
- Chúng ta còn nhiều chuyện để nói
Xong xuôi hắn rời đi, Tú Ảnh nghe xong bỗng dấy lên chuyện chẳng lành, cơ thể mất cân bằng khụy ngồi xuống ghế, gương mặt thất thần mệt mỏi
Mấy hôm sau
Tang lễ của Võ Khuyết Thi và Viên Dạ Khương cùng đã xong xuôi, bây giờ mới lo hậu chuyện.
Ông bà Võ ăn mặc chỉnh tề, nét mặt đượm buồn, Tú Ảnh tay cầm một túi quà nhỏ cất sau cốp xe, gọi lớn:
- Ba mẹ, chúng ta đi thôi
Ba người họ cùng tới nhà họ Viên, chủ yếu để nói chuyện xin lỗi.
Xe oto tiến vào sảnh nhà, Tú Ảnh trước khi bước xuống, căn dặn ba mẹ:
- Hai người không cần căng thẳng quá.
Dù gì, cũng là đau thương của cả hai gia đình
Bước vào bên trong, ông bà Viên đã ngồi đợi sẵn, nét mặt không mấy hào hứng, lịch sự:
- Mời anh chị và cháu ngồi
Viên gia là một tập đoàn có tiếng từ xưa, khối gia sản đồ sộ nên mọi thứ cũng sang trọng hơn thường.
Người làm bưng bê nước rót, dáng vẻ ông bà Viên tao nhã khác thường.
Tú Ảnh đảo mắt nhìn xung quanh một lượt, dừng lại trên nét mặt ông bà Viên thì cũng rõ tuy họ đau khổ vì con cả mất nhưng chắc chắn cũng không yêu cầu đền bù hay yêu sách quá quắt, có chăng cũng chỉ tâm sự trách móc vài câu.
Ông