Tú Ảnh mệt mỏi tiến đến ngồi cạnh, hơi thở hồng hộc hít lấy từng đợt không khí hồi sức sau khi leo 17 tầng khách sạn.
Cả khuôn mặt cô ửng đỏ vì nóng và mệt, hai mắt sớm díu lại nhưng vẫn kiên cường lí trí để chuẩn bị đối đáp nam nhân bên cạnh.
Viên Dạ Trì từ tốn thưởng thức sampans, ánh mắt có liếc nhìn sang nữ nhân rồi không động tĩnh gì
Tú Ảnh liếc mắt lên nhìn xung quanh, tiến đến lấy một li rượu cho bản thân, hùng hồn lấy chai sampans của Viên Dạ Trì, hào phóng rót cho mình một cốc đầy.
Cổ họng cô nuốt một ngụm bọt rồi thằng thừng nốc cạn li rượu, uống liền mạch như nước lọc, khiến Dạ Trì hắn cũng đơ ra nhìn theo.
Xong, Tú Ảnh tiếp tục rót thêm li nữa, rượu sampans này có nồng độ cồn cao, lại thêm mùi vị cay xè lưỡi, uống xuống rồi vẫn phảng phất dư vị trong khoang miệng.
Tú Ảnh mơ hồ không cảm nhận được vị giác của bản thân, nốc cạn li thứ hai.
Toan rót tiếp li nữa liền bị Dạ Trì ngăn cản:
- Biết uống rượu mạnh liên tiếp có thể chết người không?
Cô cười khẩy, vui vẻ đáp:
- Thế anh có biết leo 17 tầng mỏi mệt như nào không?
Cô ngồi sát lại Viên Dạ Trì, bất ngờ vòng tay ôm cổ hắn, cạ cạ thân mình, đáp:
- Còn rất khát nước, nên tôi uống tạm
Xong cô thẳng thừng ẩn hắn ra, cầm theo chiếc li ra rót nước lọc.
Uống xong ngụm nước lọc mới coi như giải tỏa cái vị rượu kèm sự háo nước của cô.
Tú Ảnh mệt mỏi ngồi khụy xuống
Viên Dạ Trì nhìn cô, cuối cùng vẫn là hắn nhún nhường, cũng không thoải mái gì cho cam khi trông vẻ tiều tụy này của Tú Ảnh.
Hắn tiến tới bế thốc cô dậy, đặt lên ngồi dựa vào sofa.
Bản thân ngồi cạnh, trầm ngâm lấy điếu thuốc ra hút, hai lông mày rậm nheo nheo lại khó hiểu.
Tú Ảnh nhếch mũi lên ngửi thấy mùi thuốc lá, lật đật ngửng dậy, giật lấy điếu thuốc trên miệng Dạ Trì, nhanh trí dập tắt sự bất ngờ và khó chịu của hắn bằng nụ hôn nhẹ trên môi, tay kia thì ấn dập tàn thuốc.
Tất thảy hành động của cô đều nhanh và đưa hắn từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.
Sau cùng cô ngồi dựa vào hắn, nhỏ nhẹ:
- Xin lỗi, tôi không ngửi được mùi thuốc
Viên Dạ Trì ôm cô bên cạnh, tay rờ lên mái tóc Tú Ảnh, châm chọc:
- Tú Ảnh, cô có thấy là...
Càng ngày tôi càng buông lòng với cô không?
Tú Ảnh ngẫm nghĩ một hồi, đáp:
- Không hề.
Anh vẫn thường lấy những tấm ảnh, video hay bố mẹ tôi ra uy hiếp tôi thôi.
Không buông lỏng chút nào...
Hắn cười khẩy một cái, tay đưa lên bóp vào khuôn miệng cô, nói:
- Không cần nhắc khéo, tôi biết cô cũng đang ép mình từng chút một, cố gắng để tôi không tức giận.
Vì cô biết, tôi có chút tiêu cực cảm xúc nào, chỉ người thiệt không chỉ mình cô
Tú Ảnh lấy lại sự tỉnh tảo, ngồi thẳng dậy, nắm lấy bàn tay Viên Dạ Trì trên khuôn miệng mình xuống, ánh mắt to tròn vẻ ngoan ngoãn:
- Ừ ạn biết đấy, anh có điểm yếu