Dạ Trì tay cắt thịt thuần thục, đưa lên miệng ăn ngon lành, bỗng lên tiếng:
- Bữa tối hôm nay..không chỉ đơn thuần là ăn và chuyện phiếm nhỉ?
Nghe đến đây, Tú Ảnh cũng nhận ra ẩn ý trong câu nói ấy, chắc hắn cũng mập mờ đoán ra được ý định của cô.
Tú Ảnh khoan thai dùng bữa, đáp:
- Ăn với chuyện phiếm thì quá nhàm.
Tôi nghĩ có chút chuyện hệ trọng gì nói với nhau sẽ khiến bữa tối thêm phần kịch tính ấy
Dạ Trì đặt dao nĩa xuống, trịnh trọng ngồi ngửa ra sau, tay đan lên trước ngực, nhẹ nhàng:
- Nào, Ảnh Ảnh, trình bày đi
Tú Ảnh nghiêm mình lại, nói:
- Chuyện anh nói với bà Viên rằng chúng ta đang trong mối quan hệ tình cảm, là sao?
Dạ Trì nhếch mày:
- Không phải thế thì là gì?
Tú Ảnh lắc đầu, giải thích:
- Dạ Trì, mối quan hệ của chúng ta đơn thuần chỉ như chủ-tớ.
Anh có điểm yếu của tôi, tôi sẽ dựa vào đó phục tùng anh đến một ngày anh thỏa mãn và lết thúc mối quan hệ này.
Vậy thôi, còn chuyện yêu đương gì đó, thực lòng tôi chứ từng nghĩ tới
Viên Dạ Trì vốn biết điều này trong lòng nhưng sao nghe trực tiếp khiến hắn khó chịu thế nhỉ? Cảm giác khó chịu và thất vọng lộ ra, đôi mắt hắn dán chăm chăm nhìn vào cánh môi mọng của Tú Ảnh.
Trước giờ Tú Ảnh luôn phải gồng mình lên đối phó với hắn, cố tỏ ra ngoan ngoãn, cam chịu.
Những lần bông đùa, trêu chọc hắn chỉ cố để làm hắn vui, hắn sẽ thư thả hơn cho cô.
Viên Dạ Trì biết chứ, tuy rất say đắm Tú Ảnh nhưng hắn không bao giờ bị mụ mị trong tình cảm, vẫn nhận ra đó là vẻ bề ngoài của nữ nhân, thâm tâm cô không hướng hoàn toàn về hắn.
Viên Dạ Trì biết, hắn biết chứ.
Dạ Trì ngồi đó trầm ngâm một lúc, sau lên tiếng:
- Như em nói, tôi là chủ, em là tớ.
Luật là của tôi, tôi tùy ý điều khiển và em phải khôn ranh đối lại hoặc phục tùng.
Trước đây đúng là tôi nắm giữ em vì muốn trả thù, nhưng giờ thì khác, tôi quyết giữ em bên mình, đem em là của riêng, yêu chiều hay cường bạo với em, cũng chỉ mình Viên Dạ Trì này thôi
Đoạn cuối hắn hơi lên giọng, như một cách khẳng định bản thân, sau cùng Dạ Trì nắm lấy bàn tay trái của Tú Ảnh, xoa nhẹ rồi hôn lên đầy yêu chiều, thủ thỉ:
- Tú Ảnh, tôi thấy được dã tâm em muốn vạch trần chuyện này.
Nhưng em biết rõ rằng em sẽ không thoát khỏi tôi mà...
Vậy nên, đừng thử thách giới hạn của Viên Dạ Trì này
Bữa tối vẫn tiếp tục, Tú Ảnh không bất ngờ lắm, cô biết mình nên dừng ở đâu, biết rõ Dạ Trì không ngu đến độ cô muốn làm gì hay muốn như nào mà hắn lại không biết.
Lúc ra về, hắn quay sang hỏi cô:
- Chìa khóa xe em đâu? Đưa đây
Cô lấy ra rồi thắc mắc:
- Đây.
Có chuyện gì thế?
Hắn cầm lấy ném sang phía Chu Toàn, quay ra giải thích:
- Để Chu Toàn lái xe về sảnh cất.
Còn em về