Chu Toàn hơi run run, miệng cười méo xệch:
- Được phục vụ ngài là vinh hạnh của Chu Toàn tôi...cơ bản thì lương lậu không quan trọng..hề hề
Viên Dạ Trì bĩu môi gật gù, sau cùng nâng ly nói lớn:
- Chào mừng Tú Ảnh
Ngay sau đó mọi người cùng đồng loạt hô theo, Tú Ảnh ngại ngùng cụng ly.
Bữa tối diễn ra trong không khí khá thoải mái, trước đây Viên Dạ Trì thường đi ăn tiệc bên ngoài, ít khi dùng bữa tại gia.
Nếu có thì thường đơn lẻ dùng bữa một mình, người hầu có trách nhiệm nấu đưa lên rồi lui về bếp, Chu Toàn cũng chỉ phụ trách đưa đón Dạ Trì đi đi về về, tới nhà rồi thì cũng hết việc làm.
Hồi Dạ Khương còn sống thì đôi lúc qua đây nhưng chủ yếu anh ấy vẫn thích căn nhà nghệ thuật của bản thân hơn, căn nhà gỗ diện tích nhỏ, duy nhất chỗ tiếp khách, khoang bếp, phòng ngủ,..mọi thứ đều nhỏ gọn và xung quanh là các tác phẩm nghệ thuật, căn nhà không bành trướng như của Viên Dạ Trì.
Đúng hai anh em thân thiết nhưng tính khí, sở thích lại khác biệt quá lớn.
Còn ông bà Viên cũng thi thoảng qua thăm, ông Viên thường qua rồi lên bàn chuyện làm ăn với Dạ Trì trên thư phòng, bà Viên dạo quanh dưới nhà chăm sóc mấy vườn hoa.
Đó là theo lời Dạ Trì kể với Tú Ảnh, cô vừa ăn vừa ngẫm nghĩ, 4 người gia đình nhà Viên đều có không gian riêng, cho thấy một sự tách biệt lớn vì ai cũng có công việc hay mối quan tâm khác.
Không như gia đình Tú Ảnh, tất cả sống cùng một căn nhà, lớn dần thì Khuyết Thi và Tú Ảnh có mua căn hộ riêng ở, nhưng hầu như tối nào cũng về nhà ông bà Võ dùng bữa.
Tối đó...
Tú Ảnh tranh thủ lên phòng làm việc, toan ngồi ngay vào bàn soạn giáo án hay chấm bài, cô đi lại chung quanh ngắm nghía, thở dài một hơi hưởng thụ, nhìn nơi này mới có hứng làm việc làm sao, tất cả sách Viên Dạ Trì mua cũng đều liên quan đến chuyên ngành Tú Ảnh dạy, một số sách kĩ năng sống, sách về danh nhân...
Tú Ảnh gật gù, đồng ý với sự chu đáo của nam nhân dành cho mình.
Dạ Trì lich sự gõ cửa tiến vào, hỏi:
- Em thấy sao? Nếu cách bài trí chưa phù hợp thì báo lại tôi
Nữ nhân lắc đầu, nhàn hạ đáp:
- Không, ổn rổi.
Cảm ơn anh
Viên Dạ Trì tiến tới hôn lên trán Tú Ảnh, trầm mặc nói:
- Tôi lên thư phòng, có gì cần gọi tôi
Sau cùng Tú Ảnh bắt đầu ngồi xuống giải quyết nốt xấp bài của sinh viên, ở trường đang mở một cuộc thi thường niên, năm nào cũng ra một chủ đề gì đó rồi để cho sinh viên tuỳ ý sáng tạo bằng các hình thức.
Làm việc một hồi lâu cô liếc nhìn lên đồng hồ, đã 9 rưỡi hơn.
Tú Ảnh có thói quen sẽ tắm qua trước khi đi ngủ, cô ngắt mọi thiết bị rồi lên thư phòng Viên Dạ Trì, cánh cửa bọc thép kia để hờ hờ, cô kéo chút chút ra rồi nhích người vào.
Dạ Trì đang đọc sách, thấy cô liền hỏi han:
- Ảnh Ảnh, em xong việc rồi sao?
Tú Ảnh ậm ừ:
- Tương đối rồi..
À đồ ngủ anh để đâu nhỉ? Dưới kia nhiều tủ quá mà em mở không thấy đồ ngủ đâu.
Em định đi tắm qua rồi ngủ
Dạ