Tú Ảnh nằm gục xuống mệt mỏi, mắt nhắm nghiền không tranh cãi với tên mặt dày này.
Cô nằm đó nghỉ một lúc để cơ thể hết mỏi roof nhanh chóng vào phòng tắm.
Xong xuôi ra ngoài liền thay quần áo công sở, cả hai thảnh thơi dùng bữa sáng rồi vẫn theo thường lệ, Chu Toàn đến đón chở Tú Ảnh tới trường Đại học trước, dừng lại để Viên Dạ Trì dặn dò nữ nhân gì đó rồi mãi lúc sau mới tiếp tục đi.
Tại trường...
Thế Bác trên hành kang thấy cô liền nhanh chạy tới, gọi tên rồi hỏi han:
- Tú Ảnh, tay em sao rồi? Hôm trước em đi làm lại thì đến anh đi công tác
Cô cười tươi đáp lại, cử động cánh tay một chút, thản nhiên đáp:
- Anh nhìn xem...
Em khỏi rồi, hì
Bất giác Thế Bác đưa tay kên xoa nắn phần bả vai đó, khuôn mặt trầm ngâm rồi nhỏ nhẹ:
- Haiz, thế may rồi.
Lúc nghe tin anh cũng hơi lo
Tú Ảnh bông đùa đấm nhẹ vào bả vai anh, cười:
- Haha, anh không cần lo, đâu đến mức nghiêm trọng vậy chứ
Thế Bác cười nhẹ gật gù, ánh mắt trìu mến nhìn xuống Tú Ảnh, lúc nào anh cũng dành cho cô cái nhìn đầy yêu thương như vậy.
Kể từ khi mới vào trường cũng chính anh sau giáo sư Châu giúp đỡ cô rất nhiều.
Tú Ảnh lòng băn khoăn không biết liệu anh có tình cảm gì với cô hay không? Chứ Tú Ảnh chỉ coi Thế Bác như một đàn anh để cố gắng noi theo trong công việc, ngoài đời thì Thế Bác như anh trai lo lắng quan tâm cô, vậy thôi.
Hiện giờ nếu hỏi Tú Ảnh đang yêu ai thì chắc cô cũng chưa có câu trả lời nhất định.
Với Viên Dạ Trì, hắn đang ngày ngày thay đổi bản thân theo mong muốn của Tú Ảnh, một phần cũng đền đáp lại những việc hắn bỉ ổi đối xử với cô trước đây.
Nhưng hiện giờ chỉ là bên Viên Dạ Trì cô thấy yên tâm, hắn giàu, có địa vị, mọi thứ Tú Ảnh cần hắn đều có.
Đừng nói Tú Ảnh thực dụng vì con gái, muốn đảm bảo tương lai sai này ngoài nỗ lực phấn đấu cho bản thân thì nếu có người bên cạnh đầy đủ năng lực về kinh tế thì cũng có thể dựa dẫm vào một chút
Tối đó...
Tú Ảnh nhanh thay đồ, mặc lên mình bộ quần áo đơn giản rồi chạy xuống bên dưới, nói lớn với hai người hầu:
- Tôi nay tôi qua nhà bố mẹ, hai người nấu ít phần ăn lại nhé.
Đi ra thấy Viên Dạ Trì đã đợi ngoài xe, khuôn mặt hắn phụng phịu như đứa trẻ to xác.
Tú Ảnh bụm miệng cười, giục:
- Nào, mau lên.
Bố mẹ em đang đợi đó
Hắn giậm ga lái xe, miệng phàn nàn:
- Sao em báo gấp vậy chứ? Đáng lẽ ra em nên nói với anh từ sáng để anh có sự chuẩn bị
Cô quay sang nói lí:
- Chiều về bố mẹ em mới gọi, em đâu muốn báo gấp.
Thôi thì, anh ăn ở nhà gọi Chu Toàn