Một lúc sau Tú Ảnh đỡ mệt hẳn, cô ngồi thẳng dậy chỉnh đốn lại trang phục, tóc tai.
Chu Toàn lái xe gần về tới căn nhà của ông bà Viên rồi, ánh mắt cô háo hức nhìn ra bên ngoài, khung cảnh nơi ông bà Viên ở rất đẹp.
Trong một khu biệt thự, các căn nhà mỗi người một khoảng đất rộng xếp liền kề nhau, hai bên đường trồng các cây che phủ, có lẽ tuổi đời mấy cây này cũng cao rồi nên thân gỗ xù xì rất to, tán rộng cành dài.
Hai bên đường vòm cây đan vào nhau, ánh nắng le lói hắt xuống rất đẹp.
Viên Dạ Trì nhìn cô như mèo nhỏ hóng hớt, tay đưa lên vuốt vuốt mái tóc rồi kéo cô lại sát cạnh, nhìn xuống khuôn mặt tươi tỉnh mà ban nãy còn uể oải ngái ngủ, khẽ búng tay vào chỏm mũi Tú Ảnh, nói:
- Sắp tới nơi rồi
Cô gật gù, ánh mắt láo liếc nhìn xung quanh như tò mò hào hứng về tất cả mọi thứ nơi đây.
Xe đi một đoạn nữa rồi cũng dừng hẳn, Tú Ảnh từ từ bước xuống, Dạ Trì cười nhẹ nắm tay cô dắt vào.
Chuông bấm kêu một tiếng ting lên rồi cánh cửa mở ra, bà Viên cười tươi chào đón cả hai, ngay sau đó ông Viên đi tới ôm chầm lấy Viên Dạ Trì, rồi quay sang nhìn Tú Ảnh.
Chất giọng khàn khàn tuổi già vang lên trầm ấm, mang theo cả sự nồng hậu:
- Tú Ảnh, chào mừng cháu
Ông bà Viên nhiệt tình dậy từ sớm, chuẩn bị phòng cho Chu Toàn rồi cả Dạ Trì và Tú Ảnh.
Ông Viên bê giúp túi đồ nhỏ xếp vào phòng rồi ra ngoài pha nước.
Bà Viên nhìn ngắm chung quanh rồi hỏi:
- Tú Ảnh, cháu thấy thế nào? Còn bất tiện chỗ nào báo ngay với hai bác nhé
Cô lễ phép đáp lại:
- Dạ không, tốt lắm rồi ạ
Bà Viên như nhớ ra gì đó liền nói:
- À quên, hay cháu cần phòng riêng nhỉ? Để bác dọn...!
Nghe đến đây Dạ Trì bỗng giật bắn lên, hắn mau chạy ra nói:
- Ây mẹ, không cần không cần
Vừa nói hắn vừa quay ra nháy nháy mắt với bà, thủ thỉ gì đó rồi nói lớn
- Tú Ảnh ở đây được rồi, chung một phòng thôi.
Mẹ ra giúp ba pha nước xong hai đứa con ra ngay
Bà Viên ngờ nghệch sau cùng tủm tỉm cười, gật gù rồi nhanh rời đi.
Tú Ảnh mơ hồ không hiểu chuyện, quay ra tiếp tục sắp đồ.
Căn phòng lát gỗ, tủ đồ ốp gọn vào tường nên tiết kiệm được rất nhiều diện tích, có một chiếc giường lớn kê ngay cạnh cửa sổ, một số đồ vật bày trí khác, khá đẹp mắt.
Tú Ảnh đi lại mở toang cánh cửa sổ ra, thời tiết mát mẻ se lạnh thêm cái mùi thơm của tán cây phảng phất tạo cho người ta cái cảm giác thoải mái quá chừng.
Viên Dạ Trì chồm lên giường ôm lấy nữ nhân từ sau, hít một hơi thở trong lành, nhẹ nhàng hỏi:
- Thoải mái không?
Tú Ảnh thở phào một hơi, khẽ gật đầu rồi cả ngày trôi qua cũng nhanh, ông Viên dắt cô đi thăm thú căn nhà, có vẻ tự hào nhất là có 1 hồ cá lớn ngay sau căn biệt thự, thú vui của ông là rảnh rang sẽ ngồi đây câu.
Sau có Chu Toàn ra