Viên Dạ Trì vẫn không hề hay biết Tú Ảnh đã đọc được tin nhắn của hắn và Bạc Siêu, lại còn nghe điện thoại của bạn mình.
Nam nhân vô tư sấy đầu rồi ra tủ mặc đồ, xong xuôi liền lao nhanh tới giường ôm trầm cô từ phía sau, rúc vào rảnh cổ nữ nhân, hít hà cái hương thơm ngây dại khiến hắn mê như điếu đổ, mùi hương nhè nhẹ thơm phảng phất, mùi tự nhiên của cơ thể phụ nữ với chút hương liệu sữa tắm.
Hắn thủ thỉ gọi tên:
- Ảnh Ảnh
Tú Ảnh hai bên gò má đã nóng hổi, nếu như chưa biết sự thật thì những hành động cưng nựng này của nam nhân sẽ khiến cô ngượng ngùng nhưng vẫn đón nhận.
Giờ thì sao? Chỉ một sự tổn thương sâu sắc, lòng tự tôn bị chà đạp, mới thấy bản thân ngu muội làm sao.
Đúng Tú Ảnh chỉ là một giảng viên Đại học, vòng quan hệ quanh quẩn trong môi trường giáo dục, không biết ngoài kia nhiều ngành nghề với những loại người như nào.
Người chị Khuyết Thi sành đời bao nhiêu còn Tú Ảnh lại chỉ chân thật, an phận, bảo sao đã dễ gì bị lừa, lừa một cách trắng trợn
Càng nghĩ Tú Ảnh càng buồn, nỗi buồn nghẹn đến cổ.
Dạ Trì thấy cô im lặng cũng thấy lạ, hắn nâng cằm cô kéo lại đối diện mặt mình, bỗng chốc thấy khuôn mặt vật nhỏ đỏ ựng, hai hốc mắt đẫm lệ, cô đang khóc.
Viên Dạ Trì giật mình kéo cô ngồi đối diện, hắn sốt sắng đưa bàn tay lên áp vào bấu má nóng hừng hực cuả Tú Ảnh, hai đôi mày nhăn lại, hỏi:
- Tú Ảnh..em sao thế? Sao lại khóc..nào nói cho tôi
Hắn ôm trầm cô vào, khuôn mặt cũng dấy lên sự lo lắng tột độ, nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc nữ nhân.
Sau cùng Tú Ảnh ẩn nhẹ hắn ra, nấc nghẹn lên nói:
- Hức..hức..
Dạ Trì..
Em..em mới đọc tin nhắn của anh và Bạc Siêu, nãy là em nói chuyện...với Bạc Siêu
Viên Dạ Trì khuôn mặt lạnh cắt, hai tay ôm bả vai cô cũng khẽ run lên, nhanh chạy ra xem máy.
Lại là tin nhắn từ Bạc Siêu:
- Chết rồi, Dạ Trì, cậu đâu?
- Hình như Tú Ảnh đã xem tin nhắn của tôi với cậu rồi..
Mà nãy tôi gọi điện cũng là cô ấy nghe.
Khốn nỗi tôi lỡ nói vài lời không hay vì tưởng là cậu
- Như nào rồi? Tú Ảnh như nào.
Chó má, tôi đâu biết cô ta cầm máy cậu
Bạc Siêu nhắn một đoạn dài, có vẻ nam nhân cũng rối bời vì không ngờ người đang bị đem ra tiêu khiển lại nghe được mấy điều không hay như thế.
Viên Dạ Trì tắt máy, giờ đã hiểu, hai nắm đấm tay hắn cuộn lại, răng khẽ nghiến két lên.
Viên Dạ Trì quay ra, Tú Ảnh vẫn ngồi im trên giường, cúi gằm mặt khoc thút thít chứ không gào lên hay trách mắng hắn.
Thà cô lao vào chửi bởi hắn thậm tệ, hắn nguyện đứng im để cô xả giận chứ không phải để hắn đứng trơ ra bình an vô sự và nhìn cô thống khổ như kia.
Viên Dạ Trì tiến tới toan ôm cô vào lòng thì Tú Ảnh liền lùi ra xa, giọng cô nấc lên cầu xin:
- Đừng..tránh xa em ra.
Xin anh...hức hức
Hắn bối rối ngồi cách xa, khó khăn giải thích:
- Lúc đó tôi và Bạc Siêu lập ra kế hoạch trêu đùa em là đúng chỉ mục đích trả thù cho thoả mãn sự căm ghét trong lòng tôi..
Nhưng Tú