Tú Ảnh thở dài, lười nhác lên xe ngồi yên, cô khoanh tay trước ngực, hậm hực:
- Anh có thấy là...!bố mẹ chúng ta đang quá gán ghép không? Bố mẹ anh thì nhiệt tình, bố mẹ em lại đưa đẩy theo
Viên Dạ Trì cẩn thận cài dây an toàn, hiền từ đáp lại:
- Tôi thấy mối quan hệ hai bên rất tốt.
Vì nhờ vậy tôi mới dễ dàng làm lành với em, có thời gian bên em hơn
Tú Ảnh có lẽ lâu rồi ở nhà, không tiếp xúc nhiều với bên ngoài, lại lại bí bách cái chân bó bột nên nhiều cái khó chịu dồn nén.
Lại thêm việc hàng ngày chứng kiến mọi người xung quanh vui vẻ nhưng không có chuyện gì trong quá khứ xảy ra khiến cô cảm thấy bản thân trơ trọi, không ai đồng hành để chia sẻ.
Tú Ảnh ấm ức:
- Nhưng mọi người cứ vậy, có ai hỏi em muốn hay không, có ai biết em đang như nào không? Hay cả anh và mọi người đều huà vào, cố tận dụng mọi thời điểm để em chấp nhận lại anh?
Viên Dạ Trì hơi bất ngờ với biểu cảm này của nữ nhân, khuôn mặt cô cau có, đỏ ậng lên vì tức giận, có thể thấy sự khó chịu gia tăng trong lòng lớn đến như nào.
Đúng là thời gian qua nữ nhân nhận được sự quan tâm rất ‘’đặc biệt’’ từ Dạ Trì và ông bà Viên.
Tất cả thường xuyên quây quần đến gia đình ông bà Võ, không khí nói chuyện luôn tốt, Tú Ảnh mấy lúc cũng chỉ cười nhẹ, đáp vài lời.
Lúc cô muốn ở một mình thì ba mẹ lại sốt ruột hỏi han, đôi lúc lại dò xem tâm trạng, cảm xúc của cô với Viên Dạ Trì như nào.
Hắn ngẫm nghĩ lại, nhẹ giọng khuyên nhủ:
- Tú Ảnh, em bình tĩnh lại đi.
Dù gì mọi người đang lo cho em, mà cũng muốn chúng ta làm lành thật nhanh.
Tôi sẽ tiết chế lại, em đừng tức, nhé?
Hắn vừa lái xe vừa giải thích thêm, phải cẩn thận vì tâm trạng Tú Ảnh đang có vẻ tiêu cực:
- Những chuyện xảy ra khiến bố mẹ tôi và bố mẹ em đầu shock, mọi chuyện trước đó từ kế hoạch trả thù em đến vụ cá cược với Bạc Siêu, mẹ tôi sợ rằng em sẽ ghét bỏ cả gia đình chúng tôi nên bà hơi sốt sắng trong mọi việc.
Ba mẹ em tôi nghĩ họ cũng sợ sẽ có một rào cản lớn nữa xuất hiện giữa mối quan hệ hai gia đình.
Từ trước đó chuyện của Dạ Khương- Khuyết Thi đã khiến hai gia đình có sự không vui trong lòng, mà tôi với em chính là cầu nối lại
Viên Dạ Trì bình tĩnh phân giải mọi chuyện, lòng Tú Ảnh nguôi nguôi đi.
Cái cô tức giận là vì mọi người thoải mái lên lịch, sắp xếp mọi kế hoạch mà không báo trước cho cô.
Tú Ảnh vì vậy cảm thấy cô là người bị tổn thương nặng nề nhưng cứ phải đứng ngoài và nghe theo mọi sự điều khiển vậy.
Sau cùng, Tú Ảnh thở dài, cô úp mặt xuống hai lòng bàn tay, gục tại đó một lúc rồi mới khoan thai ngửng lên, nhẹ nhàng:
- Dạ Trì, anh không cần cố làm lành với em một cách gượng gạo như vậy.
Em không quen và cũng thấy bí bách, anh cứ như trước đi, đúng với cá tính cao ngạo của bản thân
Cô nói thêm:
- Còn việc giận dỗi gì đó thì từ lâu em cũng không quá để