Tú Ảnh ủy khuất đáp:
- Em không biết.
Vì nãy có khách đặt em, mà em sợ quá.
Vị khách là lão Phú
Hàm Dương nghe xong liền quay ra, cầm vai cô hỏi:
- Cái gì? Lão ta gọi mày?
Cô gật đầu, kể:
- Vâng.
Nhưng em sợ quá, em không muốn tiếp
Hàm Dương liền đánh mạnh vào người cô, mắng:
- Mày sao thế? Lão ta là cái mỏ vàng mà đứa nào trong Xuân Hồng Mộng này cũng mong được tiếp, lão chỉ thích những con bé có vẻ nai tơ, mà mày biết sau một đêm với lão mày sẽ thành bà hoàng luôn không, lão cho mày tiền, chu cấp cho mày đủ thứ trần đời, bao nuôi mày đến khi nào lão chán thì thôi.
Nhưng trong thời gian bao nuôi kia mày đủ để kiếm được số tiền kếch xù, rồi mở thêm chỗ gấp 2 lần cái Xuân Hồng Mộng này cũng được
Hàm Dương kể một lèo ra như vậy chứng tỏ chị ta cũng khao khát chừng nào.
Chỉ vậy là đủ, Tú Ảnh nhân cơ hồi đẩy mối về cho Hàm Dương, bàn kế:
- Chị, chị tiếp hộ em lão ta nhé.
Phòng S287...
Sau một hồi bàn rõ thời gian địa điểm cho Hàm Dương, Tú Ảnh coi như trút gánh nặng, cô khoan thai trở về phòng bao.
Tại đây Tú Ảnh ra sức nịnh nọt, ép cho lão Phú nốc càng nhiều rượu càng tốt, lão hơi bèm nhèm dựa gục vào cô.
Tú Ảnh khệ nệ để lão vịn vào người, rời lên phòng S287, Viên Dạ Trì hắn ngồi đó, ánh mắt hằm hè không rõ ý định, vẫn trông theo kế hoạch Tú Ảnh sẽ làm như nào
Đến phòng bao, Tú Ảnh đặt lão Phú ngồi bên sofa, mình thì mân mê bên cạnh, sau cùng dỗ dành:
- Ngài Phú a...
Ngài là một người mà ai ai cũng bằng kính nể và được phục vụ ngài đúng là Tú Ảnh có mệnh lớn nga
Lão Phú đã say xong vẫn hề hà cười, màn tay to ngấn mỡ sờ nắn sau vòm lưng trắng ngần của cô.
Tú Ảnh nhanh lấy ra xấp tài liệu, dỗ dành:
- A khoan...
Nhờ Chủ tịch Viên em với ngài Phú mới có cơ hội gặp nhau, chẳng lẽ ngài Phú lại không đền đáp Chủ tịch Viên một chút sao?
Lão Phú đã sớm động dục, nay muốn nhanh lâm trận nên yêu chiều nói:
- Ừ ừ, người đẹp nói đúng.
Đưa tài liệu cho anh
Chữ kí lão xoèn xoẹt qua mấy trang, dứt khoát vô cùng.
Thế là dự án duyệt qua một cửa, lão bỗng lao vào hôn khắp vòng cổ cô, Tú Ảnh sợ hãi chưa thoát được khỏi tấm thân béo ụ này, chỉ còn cách dùng miệng:
- A đừng, ngài từ từ...
Bây giờ vào tắm qua cho thơm tho đã, chúng ta còn một đêm dài
Tú Ảnh nghịch ngợm nháy mắt, như một liều thuốc mê, lão Phú gật đầu lia lịa rồi lột sạch quần áo, chui vào phòng tắm.
Lúc này Hàm Dương đã ở trong phòng, chị ta chui ra từ tủ quần áo, trên người có quấn mỗi khăn tắm ngắn cũn.
Tú Ảnh pha một li nước, pha ít xuân dược kèm thuốc ngủ của chị ta đưa để lão Phú có thể hành sự mà mất