Viên Dạ Trì vẫn tiếp tục công cuộc theo dõi vật nhỏ của bản thân, cô đi tới đâu hắn theo tới đó.
Vậy là đã hơn ba ngày, hiện nay Tú Ảnh và Hàm Dương đang du lịch qua Sa Pa, hai chị em tối về khách sạn nghỉ, mai bắt đầu đi chợ làng, họ cũng hào hứng thử mấy bộ đồ của người dân tộc, mới ba hôm nhưng đã chụp được cho mình rất nhiều ảnh kỉ niệm.
Trái ngược là bên Viên Dạ Trì và Chu Toàn, hắn cả ngày theo cô, cũng lưu cho mình riêng được mấy tấm ảnh về nữ nhân.
Đêm về lại ngắm nghía rồi cười nhẹ, Chu Toàn thì không, anh ta nằm phờ phạc trên giường vì lẽo đẽo theo hắn, có công chuyện gì Chu Toàn biết tiếng Việt là sẽ phải giải quyết giúp.
Anh ta nằm trên giường nói:
- Mai anh đi một mình nha, tôi đi chơi riêng quá
Viên Dạ Trì nghe vậy liền sốt sắng:
- Gì chứ? Không có anh nếu cần giao tiếp ngôn ngữ bản địa tôi phải như nào?
Chu Toàn ngáp dài, lười nhác đáp:
- Không sao đâu à, anh cứ nói tiếng Anh, người bản địa ở đây giỏi tiếng Anh lắm, khéo khi cũng biết tiếng Trung đó vì hàng năm họ đều đón lượng khách du lịch rất lớn từ Anh, Mỹ, Trung,...
Viên Dạ Trì gật gù rồi nhàn nhã đáp:
- Ờ hay đấy..nhưng mai anh vẫn phải đi cùng tôi.
Chốt
Hôm sau...
Tú Ảnh và Hàm Dương cùng có mặt tại chợ làng, Hàm Dương một bộ xanh lá, Tú Ảnh một bộ đỏ đun, đều là trang phục của dân tộc bản địa, thêm chiếc mấn đội đầu dân tộc nom xinh xắn vô cùng.
Chợ thông qua các gian hàng, cả hai nhỏ nhắn chạy lách qua.
Mãi lúc sau dừng ở gian hàng đồ ăn vặt, Hàm Dương như chờ đợi từ rất lâu nên nhanh nhanh gọi món.
Tú Ảnh cũng chọn xem, ánh mắt dò xét nhìn xung quanh.
Bỗng đang ăn Hàm Dương bỗng gọi ới lên:
- Ơ kìa, Chu Toàn...Chu Toàn phải không?
Tú Ảnh nghe tên dĩ nhiên quen, cô ngay tức khắc quay sang nhìn, đúng rồi, là Chu Toàn- thân cận của Viên Dạ Trì.
Sao anh ta lại ở đây? Các câu hỏi bắt đầu mập mờ trong đầu cô.
Hàm Dương quay ra nói nhỏ bên tai cô:
- Tú Ảnh, đúng bạn chị rồi, nào chúng ta qua đó
Nữ nhân chưa kịp đáp lại đã bị kéo chạy theo, Chu Toàn thì hình như không nghe thấy nên vẫn mải mê ăn, cho đến khi Hàm Dương và Tú Ảnh chạy tới thì liền méo xệch mặt, miệng chưa mở lời nổi.
Hàm Dương tươi cười hỏi:
- Sao anh ở đây, trùng hợp quá? Đây là Tú Ảnh, người em của em, chúng em mới qua Việt Nam du lịch
Chu Toàn còn gì mà xa lạ với tú Ảnh nữa, liếc sang thấy khuôn mặt của nghi ngờ của cô thì anh ta vài phần biết mình bị lộ.
Tú Ảnh mau hỏi:
- Nè Chu Toàn, đừng nói là Viên Dạ Trì cũng...
Toan hỏi tiếp thì ngay sau lưng cô vang lên giọng nói quen thuộc đang ới lên:
- Nè Chu Toàn, anh đâu rồi?
Tú Ảnh quay phắt lại, Viên Dạ Trì đảo mắt nhìn xung quanh, vẫn chưa biết đã lộ, ngơ ngác đi xung quanh.
Chu Toàn nhận thấy không ổn toan chạy đi nhưng Hàm Dương lại giữ lại ì èo:
- Anh không nói lời nào lại cứ thể bỏ đi ư?
Tú Ảnh quay ra trừng trừng mắt liếc Chu Toàn, vậy là rõ rồi, chính là hai