Tú Ảnh bĩu môi rồi tiếp tục ngắm nhìn bầu trời đen, lấp lánh vài ngôi sao rọi xuống, gió thổi vào nhè nhẹ, không bị nóng bức hầm hập như ban ngày trong thành phố.
Tú Ảnh vươn vai thoải mái, tấm tắc khen lên:
- Dạ Trì, thời tiết này rất thích hợp...
Chưa kịp nói hết Viên Dạ Trì đã chen ngay vào, khuôn mặt hớn hở:
- Làm chuyện đó, ý em là vậy đúng không?
Câu nói khiến Tú Ảnh cụt hứng, nữ nhân quay sang thở dài, khiển trách:
- Anh là thú vật quá rồi, không ai cạnh bên phụ nữ mà ngày đêm đều gạ gẫm thế
Viên Dạ Trì đảo mắt rồi bất ngờ bế thốc cô lên, thẳng thừng tiến vào trong, giọng nói ban nãy mang hơi hướng cười cợt thì bây giờ bỗng trầm mặc nghiêm túc:
- Thế tôi không gạ nữa, tôi làm thật
Hắn thả Tú Ảnh xuống giường, quay ra lấy mấy cái áo mưa nhỏ sáng mua, ngắm nghía một lúc rồi chọn ra cái nào bản thân ưng ý hơn.
Trong khi đó khuôn mặt Tú Ảnh đã ngờ nghệch ra, đối với hắn sao sức cô chống lại nổi, lúc hắn còn nhường nhịn thì bắt nạt sao cũng được, một khi hắn trở nên cương nghị nghiêm túc hay ham muốn gì đó thì chỉ có trốn chạy là thượng sách hoặc chấp thuận nghe theo.
Nữ nhân rón rén bò ra khỏi giường nhưng mới đặt một chân xuống đã bị Dạ Trì kéo ngược vắt lên cổ mình.
Nam nhân nhìn cô cười tà tà, khoe:
- Đây, loại này
Bộ đồ pyjamas quần cộc, áo cài cúc lại thêm mấy hoạ tiết ngộ nghĩnh khiến Tú Ảnh trông trẻ con vô cùng.
Viên Dạ Trì rờ một đường dọc cúc áo rồi bất giác xé toạc ra, hắn đơn giản có thể cởi nhẹ nhưng lại thích kiểu cường bạo, chiếm đoạt nên toàn khiến Tú Anh giật mình bị động.
Không để cô kịp che chắn hai núi đồi nhô cao, nam nhân úp ngay giữa khe rãnh, nằm đó hít hà rồi hai bên bánh bao thì dùng tay xoa bóp nghịch ngợm.
Ngón tay se mạnh đầu n*m, kéo căng rồi ấn mạnh áp vào hai bên má của mình.
Một cảm nhận qua xúc giác là mềm, qua khức giác là thơm.
Hai thứ kết hợp lại giải toả đi cơn bức bối về thể xác của Viên Dạ Trì suốt gần 1 năm qua.
Tú Ảnh y hệt con chim non mới bị làm càn nên bất giác lại chịu cảm giác như lần đầu tiên, không chút kinh nghiệm né tránh mà ngược lại khiến đà kích thích của nam nhân còn lớn hơn trên cơ thể mình.
Hai bánh bao lớn mặc hắn nhào nặn không thoát ra nổi, cánh cổ Tú Ảnh rướn cao lên, hơi thở hấp hối căng phồng lồng ngực lên tạo đà áp sát vào khuôn mặt Viên Dạ Trì, khó khăn nói:
- Nào, Dạ Trì...!ngứa, ngứa quá..
Tóc hắn cạ cạ vào đỉnh ng*c, hai đốm hoa sẫm đã yểu điệu lại dễ yếu đuối, tóc lòa xòa vào thì ngứa nhẹ.
Nam nhân ngước lên nhìn cô, ánh mắt đen háu lại sáng rực như báo đen rình mồi trong đêm, bên môi mỏng lại nhếch lên cười, di chuyển miệng áp lên một bầu ng*c, bắt đầu liếm láp, hai hàm răng trắng cạ nhẹ rồi cắn yêu khá đau, mỗi lần cắn lại khiến Tú Ảnh như bức bối khắp ng*c, cái cảm giác nó bứt rứt đầu * nhưng không sao chạm